Nhưng Tô Triển thấy cậu còn nhỏ, nếu để cậu ngủ như vậy nguyên đêm, lúc Vân Duệ tỉnh dậy sẽ cảm thấy khó chịu cả ngày.
Nếu để bà Vân phát hiện, mọi người ở đây chắc chắn gặp phiền phức.
Đây chính là nguyên nhân anh ta bảo Lục Nhiên Khôi đưa thuốc giải rượu.
Tô Triển muốn giúp Vân Duệ ngồi dậy uống thuốc nhưng cậu cả đang ngủ quá nặng, với cơ thể yếu ớt chỉ biết ăn chơi, dù anh ta có nín thở dồn sức thế nào cũng vẫn thất bại, đã vậy cả người anh ta còn toát hết cả mồ hôi.
Sau cùng vẫn do Lục Nhiên Khôi không nhìn nổi nữa, thấp giọng nói: “Cậu Tô, để tôi làm.”
“Anh?” Tô Triển không tin, nhìn anh từ trên xuống dưới: “Một thằng ẻo lả như anh, tôi không đỡ nổi mà anh đỡ được à?”
Lục Nhiên Khôi dùng hành động để chứng minh.
Anh nhấc một cánh tay của Vân Duệ lên, choàng qua vai mình, sau đó dễ dàng đỡ cậu dựa lưng lên ghế sô pha, động tác nhẹ nhàng, cơ bắp căng cứng tạo thành độ cong dưới áo sơ mi trắng.
Tô Triển: “…”
Anh có biết làm thế thì trông tôi yếu như gà biết không?
Sau khi đỡ Vân Duệ dậy, Lục Nhiên Khôi rút một tờ khăn ướt lau mồ hôi dính bên tóc mai của mình, ngay sau đó, anh rót nước và lấy thuốc, kiên nhẫn dỗ dành cậu cả há miệng, nuốt viên thuốc giải rượu vào.
Bị cha mẹ bắt rời giường còn giận lên giận xuống nhưng lúc Lục Nhiên Khôi giở thủ đoạn dụ dỗ cao siêu của giáo viên mẫu giáo thì Vân Duệ lại không hề bực bội. Tuy vẫn nhắm nghiền mắt, nhíu chặt mày nhưng cậu lại ngoan ngoãn mở miệng uống thuốc.
Khi cho uống nước, cậu chỉ uống hai ngụm rồi không chịu uống nữa. Song, giọng nói của Lục Nhiên Khôi như có ma lực gì đó, dỗ dành cậu cả một tí thì lại ngoan ngoãn uống thêm mấy ngụm nước ấm.
Tô Triến chưa bao giờ thấy thằng bạn từ nhỏ ngoan ngoãn như vậy, mọi người đều ngơ ngác: “...”
Con mẹ nó chứ, đây còn là cậu Vân nóng nảy không hả?
Trong suốt quá trình, chàng trai tóc đen luôn chăm chú quan sát Vân Duệ, vẻ mặt và giọng điệu dịu dàng đến nỗi không thể tin, Tô Triển ở một bên nghe mà nổi hết da gà, ánh mắt nhìn Lục Nhiên Khôi càng ngày càng quái dị.
Nhiên Khôi phát hiện được ánh mắt dò xét sau lưng nhưng anh giả vờ như không biết.
Sau khi lau đi vết nước trên môi giúp Vân Duệ, rốt cuộc anh cũng đứng thẳng người, quay đầu nhìn Tô Triển đã bị bỏ quên từ lâu: “Cậu Vân đã ngủ rồi, ngủ trên sô pha sẽ khó chịu nên tôi đưa cậu ấy về nhà trước nhé.”
Đề nghị này hợp tình hợp lý, biết suy nghĩ cho Vân Duệ nhưng Tô Triển lại nhìn chằm chằm Lục Nhiên Khôi bằng ánh mắt dò xét rồi từ chối: "Không cần, anh cứ về đi, tôi tiện đường chở anh ấy về.”
Lục Nhiên Khôi ngạc nhiên: “Nhưng…” Một mình cậu có cõng được Vân Duệ không?
“Không có nhưng nhị gì.” Tô Triển hoàn toàn không biết mình bị khinh thường, anh ta thiếu kiên nhẫn ngắt lời, nghi ngờ nhìn anh từ trên xuống dưới, gặng hỏi: “Sao anh lại muốn đưa anh ấy về nhà hả? Có phải định lợi dụng Vân Duệ ngủ say, cô nam quả nam ở chung một phòng làm chuyện xấu không hả?”
Lục Nhiên Khôi như bị nói trúng tim đen, anh chớp đôi mắt đang bối rối nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng điệu vẫn là ý cười như trước: “Làm sao có thể? Cậu Tô suy nghĩ nhiều rồi. Nếu cậu không muốn để tôi đưa cậu Vân về thì tôi không đưa thôi, xin chớ đội cái nồi lớn như vậy lên đầu tôi.”
Tô Triển nheo mắt nhìn anh, cũng không biết có tin không, một lúc sau mới xua tay: “Được rồi, anh mau đi đi, nơi này không có việc của anh nữa.”
Lục Nhiên Khôi thầm thở phào nhẹ nhõm, lùi lại hai bước và gật đầu: “Cũng sắp đến giờ trực cổng rồi, tôi xin đi trước, làm phiền cậu Tô.”
Nói xong, anh vội vàng ra khỏi phòng.
Tô Triển nhìn phần lưng không biết ướt một mảng từ lúc nào đối phương mà suy ngẫm điều gì đó.
Chỉ hỏi có mấy câu mà cũng đổ mồ hôi thế à.