Chu Chỉ Nhược vừa dứt lời. Tĩnh Huyền đã lấy được câu trả lời của vấn đề, ngực phập phồng hoàn toàn không giống như thường ngày mà dửng dưng trầm ổn. Thần sắc nàng bỗng nhiên mừng rỡ lại đau buồn, chạy tiến lên mấy bước, đưa tay ôm Chu Chỉ Nhược vào trong lòng, luôn miệng nói: "Ta cũng biết là ngươi! Ta cũng biết là ngươi không có chết!"
Chu Chỉ Nhược bị Tĩnh Huyền ôm chặt như vậy, trong lòng cũng buồn vui đan xen khó mà tả được lòng mình lúc này. Nàng cũng hung hăng ôm lấy Tĩnh Huyền, đưa tay áo lên lén lau nước mắt. Một cái ôm đáp trả lại một cái ôm, hai người cuối cùng cũng buông nhau ra, lui ra phía sau một bước, nương nhờ ánh trăng mà quan sát tỉ mỉ. Chu Chỉ Nhược đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vội vàng vén lên mái tóc che đậy hết nữa gò má của mình, để cho Tĩnh Huyền quan sát kỹ. Lần này Tĩnh Huyền đã thấy được rõ ràng, thở dài nhẹ nhõm, hoàn toàn yên tâm. Kích động trong lòng hai người tạm thời nén xuống, Chu Chỉ Nhược vén lên mái tóc ra sau tai sau đó lại hành một lễ, hướng Tĩnh Huyền mà xin lỗi: "Chu Chỉ Nhược càn rỡ, xuất thủ thăm dò võ công của Chương môn sư tỷ, xin Chưởng môn sư tỷ thứ lỗi."
Tĩnh Huyền cong chân đỡ lấy Chu Chỉ Nhược đứng dậy, tha thiết nói: "Giữa chúng ta đừng gọi Chưởng môn. Mấy năm về trước, ta còn phải kêu ngươi một tiếng Chưởng môn đây. Chúng ta sư tỷ muội đồng môn, giống như khi còn bé vậy."
Chu Chỉ Nhược mở miệng cười, giống như một đứa trẻ thấy mẹ: "Sư tỷ!"
"Sư muội võ công ngày càng tinh tiến. Lại nói người làm sao biết ta ở chỗ này?"
"Sư tỷ thật không có phát hiện sao?" Chu Chỉ Nhược cười, trên mi mắt lúc này có vài phần bướng bỉnh: "Phố Tây Giác lầu, ta liền ngồi ở trong quầy a."
"Thật không! Ta hoàn toàn không có chú ý tới!"
"Ta sống ở Bạch Khê trấn, làm chưởng quỷ ở Giác lầu. Ngày thường để đảm bảo an toàn, cố ý để mái tóc dài che nửa mặt." Chu Chỉ Nhược tháo xuống mái tóc dài ở sau tai, thật sự là che mặt lại rất hiệu quả. "Hôm nay nhiều người, ta ẩn núp các ngươi, sư tỷ không nhìn ra cũng là phải."
Tĩnh Huyền than nhẹ, ôn nhu nói: "Nguyên lai ngươi ở tại đây. Nếu không phải đại hội võ lâm lần này, chúng ta cũng không biết lúc nào mới có thể gặp được nhau. Ngươi cũng thật là, nhiều năm như vậy cũng không báo một tin bình an cho sư tỷ."
Chu Chỉ Nhược cũng cười than thở, lắc lắc đầu nói: "Sau khi đánh một trận Hàn giang năm đó, ta cũng không dám đảm bảo nếu cùng Nga Mi liên hệ sẽ như thế nào..." Nói đến đây, nàng nhìn khắp bốn phía, đối với Tĩnh Huyền mà nói: "Nơi này không thuận tiện nói chuyện. Sư tỷ, nơi này cách nhà ta cũng rất gần. Ngày mai lúc mặt trời xuống núi chúng ta nơi này gặp mặt. Ta phải mời người về nhà ăn một bữa cơm!"
Tĩnh Huyền vui vẻ đáp ứng. Hai người đè xuống trái tim thiên ngôn vạn tự, lúc này từ biệt trở về nơi ở của mỗi người. Ngày thứ hai, Chu Chỉ Nhược cố ý kính nhờ chưởng quỷ ca tối tới sớm một chút nhận ca, mặt trời vừa xuống núi liền rời đi tửu lầu, ở nơi ngày hôm qua gặp nhau mà chào đón Tĩnh Huyền, cùng nhau hướng về nhà mà đi.
Đoạn đường này là nằm ở trên ruộng lúa ở vùng ngoại ô, cơ hồ không có nhà. Ruộng lúa toàn màu vàng của bông lúa vô tận bạc ngàn, bị ánh nắng chiều chiếu lên một chút màu đỏ đỏ vàng vàng. Gió trời chạng vạng ôn nhu thổi tới, những bông lúa gợn lên như làn sóng tầng tầng lớp lớp, tự nhiên mang đến một mùi thơm làm người ta khó tả được niềm vui thích. Tĩnh Huyền cùng Chu Chỉ Nhược, nếu hai người thi triển khinh công, rút chân lên chạy, chỉ sợ chút đường lộ này cũng không làm khó dể bàn chân hai người. Nhưng hai người cũng không vội, từ từ ở con đường ruộng này mà đi. Tĩnh Huyền thấy Chu Chỉ Nhược đi đứng khập khiễng như vậy, tự nhiên muốn hỏi. Chu Chỉ Nhược giải thích xong nguồn cội, nhìn xung quanh không có ai, cũng không cần đi khập khiễng, đi đứng lại bình thường mà đi bên cạnh Tĩnh Huyền. Trình độ võ công của Tĩnh Huyền đến nhịp bước cùng người trong võ lâm giang hồ bất đồng, liền hiểu được dụng tâm lương khổ của Chu Chỉ Nhược, chẳng qua là than thầm là đại ẩn ẩn không dể, tiểu sư muội này ắt hẳn chịu rất nhiều khổ cực rồi.
Chu Chỉ Nhược đối với những cái ngụy trang cần thiết này đã thành thói quen, một chút cũng không cảm thấy chua xót. Nàng khom người bứt lấy một cọng lúa non, đặt lên chóp mũi ngửi một cái, đối với Tĩnh Huyền cười nói: "Lúa cũng sắp chín. Mấy ngày nữa nơi này liền náo nhiệt. Mênh mênh mông mông đều là gặt lúa mệt chết người."
Tĩnh Huyền nhìn vị cô nương tiểu sư muội này trước đây là Chưởng môn nhất phái của Nga Mi. Hôm nay lạc vào trần thế, giữa hai lông mày vẫn còn trong suốt, lại thêm không ít hơi thở thở ra khói, tỏ ra sinh cơ bừng bừng. Nàng chợt cảm thấy trong lòng an lòng không ít, hỏi: "Sư muội mấy năm nay có khỏe không?"
"Đều rất tốt. Sau khi ẩn cư ở Bạch Khê trấn, lại rất bình an. Hết thảy đều tốt."
"Triệu cô nương có khỏe không?"
Nhắc tới Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược nhịn không được cười lên một tiếng, nói không rõ tầm tình của mình, ngay cả âm thanh nói chuyện cũng không tự chủ được mà thay đổi: "Nàng lại rất tốt nha. Rãnh rỗi không chuyện gì ở nhà sờ sờ mó mó những thứ đồ dùng vớ vẩn. Lần trước nghe ta từ trong miệng nói ra muốn nhìn pháo bông, cũng không biết được lang cá nàng nghĩ gì, liền mua tiêu thạch bạo giấy những thứ kia muốn làm pháo nổ. Ta kêu nàng đừng làm, cẩn thận đem nhà làm nổ tung, nói nhưng cái quy nhi tử này lại không nghe."
Tĩnh Huyền cũng cười: "Triệu cô nương cũng thật là một chút cũng không thay đổi, lang cá nếu không phải là lánh ích hề kính mà..."
"Đợi lát nữa sư tỷ thấy nàng liền hiểu được.... Sư tỷ, ngươi có khỏe không? Bối sư tỷ vẫn khỏe chứ? Phái Nga Mi đều tốt chứ?"
"Đều rất tốt. Đáng tiếc là Bối sư muội phải ở lại trấn giữ Nga Mi, nên không thể đi cùng." Trong lời nói của Tĩnh Huyền, dửng dưng nhưng lại mang vẻ an tâm vui vẻ: "Sư muội, phái Nga Mi chúng ta trở lại đệ nhất Ba Thục (Tứ Xuyên)."
Chu Chỉ Nhược nghe vậy, nhất thời đứng yên, xoay người cầm lấy cánh tay Tĩnh Huyền, mừng rỡ không thôi: "Ta cũng biết! Hai vị sư tỷ nhất định sẽ đem phái Nga Mi phát dương quang đại."
"Ai... Căn bản đều là ngươi đánh thật hay. Năm đó vì kế lâu dài của Nga Mi, mới có Nga Mi của ngày hôm nay. Các môn phái ở Ba Thục so về võ lực lẫn tài lực cũng không sánh bằng Nga Mi. Trừ Ba sơn Đường môn. Bất quá bọn họ chưa bao giờ cùng những môn phái khác tới lui, không biết sâu cạn, cũng không thể lấy gì so."
Chu Chỉ Nhược mừng quá đỗi, thật là muốn dập đầu với Tĩnh Huyền sư tỷ. Trong trí nhớ nhất thời nhớ lại, nàng từ phái Nga Mi nhớ đến di ngôn của sư phụ trước lúc lâm chung, nghĩ đến tình cảnh của Nga Mi năm đó đang lúc sóng gió nổi lên, nghĩ đến các sư tỷ muội vì chấn hưng Nga Mi mà dốc lòng hết sức mấy năm nay, lúc mở miệng muốn nói chuyện môi đều đã run run: "Sư phụ trên trời có linh thiên, cũng có chút an ủi..."
"Sư muội, chưa tới mấy năm, mọi chuyện hoàn toàn đã lắng xuống, chờ ta cùng Bối sư tỷ của ngươi chuẩn bị xong vẹn toàn, ngươi tìm một cơ hội quay về Nga Mi xem một chút đi."
"Ân!"
Khi đang nói chuyện con đường mòn đi qua đồng ruộng cũng đã hết, lại dẫn vào một mảnh rừng trúc. Màu vàng rực rỡ lại biến thành màu xanh xanh ở nơi nơi. Hương lúa non theo gió chuyển đổi thành một mùi lá trúc thoang thoảng xông vào mũi. Không nói đến chuyện vui trước. Trước nói đến Nga Mi, Chu Chỉ Nhược không ngừng bị những ký ức chuyện cũ xông vào trong đầu. Nàng tiện tay xé phiến lá trúc ngậm ở giữa môi.
"Ta còn lo lắng, sư tỷ không nhớ giai điệu khi còn bé chúng ta thường hay thổi."
Tĩnh Huyền lại cười. Ngày hôm nay nàng cười còn muốn nhiều hơn so với một tháng. "Làm sao lại quên, ta vừa nghe liền biết là ngươi." Nàng đảo mắt nhìn thấy Chu Chỉ Nhược đã ngậm lấy phiến lá trúc muốn thổi, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, đưa tay lên: "Sư muội, ngươi chớ..."
Đã không còn kịp nữa rồi. Chu Chỉ Nhược đã bắt đầu tích tích ách ách dùng lá trúc mà thổi ra một điệu khúc nhân gian. Tĩnh Huyền đưa tay xuống, kiên nhẫn nghe xong Chu Chỉ Nhược thổi một đoạn ngắn, tiếp theo liền nói tiếp lời nói chưa xong vừa rồi: "Mấy người tiểu sư muội các ngươi, lúc ấy tuổi tác còn nhỏ. Chúng ta ngồi ở trong thiện phòng tĩnh tọa, các ngươi thì ở ngoài vui chơi. Dùng lá trúc thổi điệu khúc, ồn ào đến nỗi làm đầu chúng ta đau nhức... Phải nói âm luật thiên phú, tiểu sư muội các ngươi một chút cũng không có. Nhưng phải nói có thể thổi đến khó nghe như vậy, cũng chỉ có sư muội là ngươi a."
Này! Cái lý do như vậy đối với nhau thật không giống như Chu Chỉ Nhược tưởng tượng ấm áp trong lòng. Nàng còn muốn thổi nữa, hiện tại lại không thể làm gì khác hơn là ngậm lại phiến lá trúc, không dám nhúc nhích.
"Sư muội a, sau này ở trước mặt người khác, hay là đừng thổi. Cũng không thể nào khó nghe hơn..."
"Ân...ân..." Chu Chỉ Nhược đem lá trúc nuốt vào trong miệng, cúi đầu đỏ mặt tía tai, khổ sở nuốt xuống.
Cứ như vậy mà đi về nhà. Gian nhà nhỏ của Chu Chỉ Nhược cũng đã hiện ra trước mắt. Hàng rào trúc quanh sân, trong sân có căn nhà trúc hai ba gian, nhẹ nhàng khoan khoái lại cùng rừng trúc xung quanh hòa cùng một thể. Trên cửa cũng không có khóa, xem ra Triệu Mẫn đã về nhà. Đối với nhà mình sư tỷ đến làm khách cũng không nói cái gì quy cũ. Chu Chỉ Nhược dẫn Tĩnh Huyền đi xuyên qua sân vào trong nhà. Vừa một bên đẩy cửa vừa nói.
"Sư tỷ không cần cởi hài, mau vào phòng. Ta gọi Triệu Mẫn mang đồ ăn lên, chúng ta buổi tối ăn lẩu... Chờ một chút! Sư tỷ, hay là chờ một chút đi..." Nói xong, nàng một mình lưu loát đi vào trong nhà, tay nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng. Tiếp đến Tĩnh Huyền nghe được bên trong như đất rung núi chuyển.
"Ngươi không mặc y phục đứng đây làm gì nga!"
"A... Ta mới vừa tắm xong, khát nước, uống hai ngụm trà, làm sao?"
"Sư tỷ tới a! Không phải tối hôm qua ta đã nói với ngươi sư tỷ sẽ đến đây dùng cơm sao! Ngươi ngươi ngươi muốn đùa bỡn lưu manh gì nga... Mau đến mặc y phục!"
"Ta có thể đối với sư tỷ đùa bỡn lưu manh cái gì, thiệt là! Các ngươi làm sao sớm như vậy đã trở về! Mau đưa y phục cho ta! Ai nha, không phải, là cái kia!"
"Nhanh lên một chút... Sư tỷ còn đang ở bên ngoài. Ngươi nói ngươi giờ này còn tắm rửa cái gì đây!"
Tĩnh Huyền nghe, yên lặng ngồi ở trên giường làm bằng cây trúc, vẫn là đem giày cởi ra. Trước mắt sắc trời tối đen như mực, lá trúc đung đưa, phía sau là binh lính bàng lang sảo sảo nháo nháo, nàng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một tiếng.
"Thật tốt."