Tôi Và Nam Phụ Pháo Hôi "Dẫu Lìa Ngó Ý Còn Vương Tơ Lòng"

Chương 35

“Khụ khụ khụ.” Nguyễn Dụ Phàm đặt tay lên miệng, ho hai tiếng giả vờ đến mức không thể giả hơn, thấy hai người trong phòng cuối cùng cũng nhận ra có mình ở cửa, cậu ta ngượng ngùng đi vào.

“Xin chào Tần tiên sinh.”

Tần Triết Phong đứng dậy, “Tôi đi mua ít trái cây cho cậu.”

Thấy anh đi rồi, Nguyễn Dụ Phàm khoanh tay, tiến lại gần hắn: “Hứa Sâm Luân, anh khá đấy, tôi cứ tưởng anh thật sự bị bao dưỡng, hóa ra là chơi trò yêu đích thực này.”

Hứa Sâm Luân liếc nhìn cậu ta một cái: “Cậu đến làm gì?”

Hắn chưa bao giờ ghét Nguyễn Dụ Phàm như lúc này, chỉ nghĩ đến chuyện vừa rồi suýt nữa là được hôn một cái, nhưng lại bị kẻ không có mắt làm gián đoạn, Hứa Sâm Luân không muốn nhìn cậu ta thêm một lần nào nữa.

“À... tôi đến để cảm ơn mà.” Nguyễn Dụ Phàm trông có chút tội nghiệp, cậu ta nắm chặt vạt áo.

Thấy cậu ta có vẻ ngượng ngùng, Hứa Sâm Luân không thể nhìn nổi thêm phút giây nào nữa: “Được rồi, tôi đã nhận lời cảm ơn rồi.” Hắn vung tay, ra hiệu cậu ta đi đi.

Ai ngờ Nguyễn Dụ Phàm lại tiến thêm vài bước.

“Hứa Sâm Luân,” Nguyễn Dụ Phàm nghiêm túc gọi tên hắn, “Tôi nói thật, nếu mà rơi với tốc độ như ban đầu, cả hai chúng ta đều sẽ chết. Tôi không ngờ anh lại bảo vệ tôi. Nếu là tôi, tôi thậm chí không biết lúc đó mình đang làm gì. Tôi rất cảm ơn Tổng giám đốc Tần và mọi người đã giữ được dây thừng, cũng cảm ơn họ đã kịp thời dựng đệm.”

“Nhưng tôi nghĩ, nếu ai đáng nhận lời cảm ơn nhất, thì người đó chắc chắn là anh. Cảm ơn anh, Hứa Sâm Luân. Anh là bạn của tôi rồi, chỉ cần anh còn trong ngành này một ngày, tôi nhất định sẽ giúp đỡ anh hết mình.”

Nhìn thấy bàn tay đưa ra, Hứa Sâm Luân cười; “Đàn ông không phải nên như vậy sao?” Nói xong, hắn đấm nhẹ vào vai của Nguyễn Dụ Phàm.

“Đúng, phải đàn ông lên!” Nguyễn Dụ Phàm vui vẻ đập tay với hắn, rồi lại đυ.ng vai với hắn.

Đυ.ng vào vết thương, Hứa Sâm Luân đau đến mức khuôn mặt nhăn nhó lại.

… Cái quái gì thế này…

“Chết tiệt, anh không sao chứ?” Nhìn thấy vết thương trên vai của hắn bị dính máu, Nguyễn Dụ Phàm lập tức hoảng hốt.

“Chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu.”

Hứa Sâm Luân lại trở về với vẻ ngoài điềm tĩnh, hắncố gắng kiềm chế cơn đau, cười một cách thoải mái, nhưng môi của hắn lại không ngừng co giật.

“À, chuyện giữa tôi và Tần tiên sinh, cậu đừng nói lung tung ra ngoài.”

“Gì cơ? Anh ta không phải muốn giấu người đẹp trong lầu son gác tía chứ?”

“Không phải, đợi lúc thích hợp rồi hãy nói.” Hứa Sâm Luân lắc đầu, “Sao tôi có cảm giác cậu chấp nhận chuyện đồng tính nhanh thế nhỉ?”

Nguyễn Dụ Phàm liếc xéo hắn một cái: “Đây đã là năm 2048 rồi, còn kỳ thị xu hướng tính dục à?”

Hứa Sâm Luân cười cười, theo như hắn biết, bên ngoài thực ra vẫn còn sự kỳ thị đối với đồng tính, không lạc quan như vậy, dù bây giờ hôn nhân đồng tính đã hợp pháp.

Nguyễn Dụ Phàm ngồi một lúc rồi chuẩn bị đi, dù cậu ta chỉ bị thương nhẹ nhưng không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi. Khi cậu ta đến cửa, Hứa Sâm Luân đột nhiên gọi cậu ta lại.

“Làm gì vậy?”

“Từ giờ không được gọi anh ấy là Tần tiên sinh nữa.”

Chỉ vì chuyện thế này thôi mà cũng gọi tôi lại à? Nguyễn Dụ Phàm nhìn hắn, bất chợt trong đầu lóe lên một dòng suy nghĩ, cậu ta không thể kiềm chế được biểu cảm của mình, mặt mày nhăn lại như bị đau răng.

“Các anh còn chơi cái trò tình thú đặt tên riêng cho nhau như thế này nữa à?”

Hứa Sâm Luân cười đầy ẩn ý, như thể nếu cậu ta không đồng ý, hắn sẽ đá cậu ta đi ngay lập tức.

“Khụ khụ.” Nguyễn Dụ Phàm xoa mũi, “Được rồi, được rồi, không gọi là Tần tiên sinh nữa được chưa, gọi là Tổng giám đốc Tần, gọi vậy được chưa? Không có vấn đề gì nữa không?”

Hứa Sâm Luân thấy cậu ta đồng ý rồi, không buồn nói thêm câu nào, chỉ vung tay ra hiệu cậu ta đi đi, rồi tự kéo chăn chuẩn bị ngủ tiếp.

Hắn không biết khi nào Tần tiên sinh đáng yêu sẽ trở lại, chỉ không thấy anh trong một tiếng đồng hồ mà hắn đã nhớ anh rồi.