Tôi Và Nam Phụ Pháo Hôi "Dẫu Lìa Ngó Ý Còn Vương Tơ Lòng"

Chương 34

Hôm đó, Tần Triết Phong đang đút cho Hứa Sâm Luân từng muỗng cháo.

Hứa Sâm Luân đã khá hơn nhiều, ngay ngày hôm sau khi tỉnh lại, hắn đã đăng một bài trên Weibo để thông báo rằng hiện tại mình đã không sao, các fan cũng đã được an ủi, không còn cuồng loạn như những ngày không có tin tức. Hứa Sâm Luân còn phát hiện ra một điều, đó là số lượng người theo dõi của hắn đã tăng vọt, hắn tò mò nhấn vào xem thử, mới phát hiện ra có người quay lại video tai nạn lúc đó, rất nhiều người đã bị hành động bảo vệ Nguyễn Dụ Phàm trong vô thức của hắn thu hút.

Những tài khoản marketing và những người công kích hắn trước đó giờ không thể lên tiếng được nữa, danh tiếng của hắn không biết từ khi nào mà đã được tẩy trắng đi không ít.

“Mình từng nghe rất nhiều tin tức về Hứa Sâm Luân, ấn tượng của mình luôn không tốt, thậm chí mình cũng từng công kích anh ấy. Nhưng giờ mình hiểu rồi, giới giải trí thật sự rất loạn, cái gì trắng cũng có thể nói thành đen. Hứa Sâm Luân rõ ràng là một người rất tốt, mình xin lỗi vì những gì đã nói trước đây.”

Dưới bài đăng của Hứa Sâm Luân, có một bình luận như thế này được đẩy lên hàng đầu, nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.

Trong thời gian nhập viện, bác sĩ khuyên hắn nên ăn những món ăn nhẹ, thanh đạm. Tần Triết Phong biết vậy nên đã tự tay nấu cháo cho hắn.

Ban đầu, Hứa Sâm Luân không biết là Tần Triết Phong tự mình làm, hắn chỉ nghĩ tại sao cháo rau và nấm lại có vị giống như cháo táo đỏ.

Nhưng khi vô tình nhìn thấy bàn tay của Tần Triết Phong quấn băng do bị bỏng, trên tay nổi lên mấy cái mụn nước to nhỏ khác nhau, Hứa Sâm Luân mới chợt nhận ra hóa ra tất cả những ngày qua là Tần Triết Phong tự mình nấu cháo cho hắn.

Tay của Tần Triết Phong bị thương, thật ra không thích hợp để tự mình vào bếp, nhưng anh vẫn muốn đối xử tốt với Hứa Sâm Luân hơn, ngày càng tốt hơn.

Khi đang nằm trên giường bệnh, tận hưởng sự chăm sóc của người đẹp, Hứa Sâm Luân đột nhiên nghe thấy Tần Triết Phong nói: “Ngày kia xuất viện, chuyển đến nhà tôi ở nhé.”

“Phụt khụ khụ khụ”

Hứa Sâm Luân mắc nghẹn cháo trong cổ họng.

Tần Triết Phong bình tĩnh lấy một tờ giấy lau miệng cho hắn, Hứa Sâm Luân có thể nhìn thấy bàn tay của anh hơi run.

Tần Triết Phong đặt bát lên bàn đầu giường, nghiêm túc nhìn Hứa Sâm Luân: “Chuyển đến nhà tôi ở, được không?”

Anh chăm chú nhìn vào mắt Hứa Sâm Luân, không bỏ qua dù chỉ là một biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt của hắn. Anh thật ra không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, năm ngón tay siết chặt, đến mức đầu ngón tay đã chuyển sang màu xanh.

Anh đang chờ một câu trả lời.

Hứa Sâm Luân không để anh chờ lâu, hắn nhìn sâu vào trong đôi mắt của Tần Triết Phong, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh.

“Đương nhiên là được rồi.”

Hắn không hỏi tại sao hai người ở gần như vậy lại còn phải chuyển qua chuyển lại, cũng không hỏi Tần Triết Phong có còn nhớ tờ hợp đồng bao dưỡng kia không, càng không hỏi tại sao anh lại coi trọng câu trả lời này đến vậy.

Quan trọng như một câu trả lời của một lời tỏ tình vậy.

Tần Triết Phong từ từ cười.

Hứa Sâm Luân rất ít khi thấy anh cười, sau khi hai người trở nên quen thuộc, tình cảm của Tần Triết Phong cũng trở nên rất kín đáo, ngay cả khi cười cũng chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng. Nhưng lần này, anh cười đến mức lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ ở má.

Hứa Sâm Luân nhìn thấy cái lúm đồng tiền ấy, không kìm được mà thích thú, hắn đưa tay chọc nhẹ vào đó, rồi kéo môi của Tần Triết Phong lên.

“Tần tiên sinh khi cười dễ thương thật, sao anh không cười nhiều một chút?”

Tần Triết Phong nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn bé ngốc, rồi bất đắc dĩ để lộ một nụ cười tươi tắn hơn nữa theo như ý muốn của Hứa Sâm Luân.

Hứa Sâm Luân nhìn nụ cười của anh, ngắm nhìn đến mức không tự chủ được mà tiến lại gần hơn.

Đột nhiên, có một tiếng ho từ ngoài cửa vang lên, cắt đứt khoảnh khắc ấm áp của hai người.