Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành

Chương 82

Theo mặt trời dần dần di chuyển về phía tây, bầu trời vốn không sáng sủa càng có vẻ tối tăm, nhưng thời tiết cũng không theo đó mà mát mẻ xuống, gác xép nho nhỏ ngược lại càng thêm oi bức.

Phóng viên Trần lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, bắt đầu lặng lẽ dẫn dắt đề tài.

“Như vậy xem ra cậu đối với ván cờ kế tiếp với Triệu Thiên Nguyên cùng Tang lão đều rất tự tin, đã bắt đầu kế hoạch chuyện sau khi lấy được danh hiệu rồi.”

“À, cái này, kỳ thủ trước trận đấu đương nhiên là phải tin tưởng vững chắc mình có thể thắng rồi, bằng không làm sao hạ đây?” Thời Quang nhìn qua hời hợt thanh lý bàn cờ, nhưng lời nói trong miệng lại làm phóng viên Trần giật nảy mình.

“Tang lão không dễ nói lắm, nhưng nếu Triệu Băng Phong thật sự giống như Vương xung nói, giữ quan điểm cũ của hắn không buông, vậy thắng ông ấy cũng không có gì khó khăn.”

"Thời Quang, có động lực là chuyện tốt, nhưng nói chuyện vẫn nên cẩn thận một chút.”

Phóng viên Trần thở dài, tuy rằng anh là một phóng viên luôn mong tin tức càng lớn càng tốt, nhưng anh ta tiếp xúc với Thời Quang đã lâu vẫn khó tránh khỏi nổi lên lòng yêu tài, không đành lòng lại đẩy cậu lên đầu sóng ngọn gió.

“Dù sao tôi cũng là một phóng viên, nếu thật sự đem những lời này của cậu đăng ra ngoài thì làm sao đây?”

“Đăng liền đăng, lần trước Đông Hồ chứng khoán không phải ngài cũng đăng sao. Không ảnh hưởng.”

Thời Quang cũng không quan tâm, cậu mở ra một hộp dầu bảo dưỡng, bắt đầu dùng bàn chải nhỏ quẹt lên bàn cờ.

Phóng viên Trần quả thật nghĩ đến chuyện của Đông Hồ chứng khoán lúc trước, kỳ thật lúc đầu hắn viết bài báo kia, cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng bản thảo được phát hành bán ra đã vượt xa cùng thời kỳ, lập tức gây ra không ít tranh cãi, trở thành đề tài nóng bỏng lúc đó, mà sự phát triển nhanh chóng sau đó cũng hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn. Thậm chí bản thân hắn cũng bắt đầu chịu áp lực không nhỏ, hơn nữa có người còn đem mũi nhọn chuyển đến trên người hắn, ngay cả chuyện thần đồng chín tuổi mấy năm trước cũng bị lật ra, rõ ràng là muốn âm thầm đẩy ngã hắn. May mà Thời Quang cuối cùng không chỉ dễ dàng chiến thắng Lý Kiện bát đoạn, trên Vi đạt còn có người phản đối Đông Hồ chứng khoán, bài viết kia của hắn lập tức từ tân lập dị biến thành rõ ràng, hết thảy mới xem như bình ổn lại, cuối cùng còn làm cho hắn đạt được không ít chỗ tốt.

Nhưng chính vì vậy, hắn mới cảm nhận sâu sắc huyết vũ tanh phong sau sự tình lần đó, thậm chí còn rình mò phần nổi tảng băng trôi sau lưng của Phương Tự và Đông Hồ chứng khoán, những thứ này làm cho hắn đến nay vẫn còn sợ hãi, nhịn không được mới lần nữa khuyên bảo Thời Quang.

“Thời Quang, chuyện lần trước không đơn giản như cậu nghĩ, cậu còn trẻ, không cần phải vì vài câu tranh cãi miệng lưỡi mà đặt mình vào hiểm địa. Triệu Thiên Nguyên dù sao cũng là kỳ thủ hàng đầu, vô luận như thế nào, cậu cũng nên bảo trì tôn trọng hắn, có chút lời nói riêng thì thôi, một công khai lên báo để cho tất cả mọi người biết cậu đang nhằm vào hắn, đối với tương lai sau này của câu không có một chút ít lợi gì.”

“Phóng viên Trần, anh nghĩ đi đâu vậy, sao tôi lại nhắm Triệu Băng Phong.”

Thời Quang cười tủm tỉm phản bác, phóng viên Trần vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, câu nói tiếp theo của Thời Quang thiếu chút nữa làm cho trái tim hắn ngừng đập.

“Bởi vì tôi chưa bao giờ chỉ nhằm vào một người như Triệu Băng Phong, mà là tất cả những người trầm mê đã có danh hiệu, mà không chịu ra sức tiến về phía trước nữa.”

“Thời Quang, cậu có biết những gì cậu đang nói không?!”

“Tôi rất rõ ràng, phóng viên Trần, tôi không phải đang tranh giành khí thế, tất cả những gì tôi vừa nói đều được cẩn thận suy nghĩ kỹ lưỡng.”

Thời Quang kiên định nhìn về phía hắn.

“Cờ vây dựa vào tiến bộ khoa học kỹ thuật, trao đổi tin tức tăng tốc, phát triển càng ngày càng nhanh. Ngài tự ngẫm lại tốc độ thay đổi định thức cờ vây mấy năm gần đây, một định thức chỉ trong vài năm sẽ phát triển hoàn toàn khác, đây là tốc độ phát triển xưa nay chưa từng thấy.”

Phóng viên Trần lần đầu tiên nghe một kỳ thủ trẻ tuổi kể lại ‘câu chuyện hoành tráng’ như vậy, nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào, nhưng Thời Quang cũng không chịu buông tha cho hắn.

“Ngài còn nhớ mình học cờ như thế nào không? đánh cờ, đánh theo sách dạy cờ, sau đó bắt chước, học hỏi. Tất cả mọi người đều tới đây như vậy, mà chính vì thế, trong truyền thừa cờ vây tự nhiên hình thành một ít khuôn vàng thước ngọc, những khuôn vàng thước ngọc này vốn là các đời tiên hiền đại sư phát hiện và vận dụng, nhưng dần dần được hậu bối tôn sùng là khuê thuyên không thể nghi ngờ, sau đó trở thành giáo điều. Thỉnh thoảng sẽ vài thiên tài tiên phong chịu áp lực phá vỡ những giáo điều này, sau khi những giáo điều này bị phá vỡ lại hình thành nên những giáo điều mới, cờ vây chính là trong quá trình này dần dần tiến về phía trước.”

Lời nói của Thời Quang càng ngày càng kinh thế hãi tục.

“Vì lẽ đó cho nên luôn luôn có một đám người sau khi đạt được thành tích nhất định, liền không chịu tiếp tục tiến lên, không chỉ mình không chịu tiếp tục học tập, còn ngăn trở con đường phía trước của người khác, chỉ trích người khác rời kinh phản đạo. Giống như Lý Kiện lúc trước, cũng giống như Vương xung hiện tại. Thực sự rất thú vị, có đúng không?”

Thời Quang vuốt ve bàn cờ cuối cùng cũng được thanh lí sạch sẽ như một bàn cờ mới.

“Tôi ban đầu tiếp xúc với cờ vây chính là bắt đầu từ bàn cờ cổ xưa này, hạ pháp cổ xưa, kết quả hiện tại tôi lại muốn dẫn dắt một trào lưu mới, quảng bá hạ pháp mới. Nửa năm nay tôi đưa ra nhiều loại hình thái mới như vậy còn được lão sư thoải mái thảo luận cùng, thế nhưng phần nhiều vẫn là những người cảm thấy những thứ này đều là kỳ thủ tà môn ngoại đạo?”

“Vậy làm thế nào để cậu chứng minh rằng hạ pháp của cậu là đúng?”

“Bằng vào thành tích của tôi, thành tích hiện tại của tôi không thể nói rõ vấn đề sao? Miễn là tôi có thể tiếp tục giành chiến thắng, tôi có thể luôn luôn chứng minh rằng bản thân mình là đúng.”

Thời Quang hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy tự tin đối với thực lực cường đại của mình.

“Giới cờ vây chuyên nghiệp chính là như vậy, ban đầu là người Nhật độc lĩnh phong tao, cho nên chúng ta liền đánh kỳ phổ của người Nhật, mấy năm gần đây cờ vây Nhật Bản nhỏ bé, quán quân luôn bị người Hàn Quốc độc chiếm, sau đó chúng ta liền đánh cờ phổ của người Hàn Quốc, rất nhiều kỳ thủ chính là như vậy đánh cờ phổ của kỳ thủ nước ngoài mà trưởng thành, nhưng phóng viên Trần anh cam tâm sao? Tại sao một ngày nào đó không để cho tất cả mọi người đều phải nghiên cứu kỳ phổ của tôi?”

“Không không không, tôi cảm thấy cậu nói có chút lớn, những thứ này đều không phải là đều hiện tại chúng ta nên cân nhắc.”

Phóng viên Trần bối rối cắt đứt lời nói của Thời Quang, lý trí của hắn nói cho hắn biết Thời Quang quả thực là người si nói mộng, nhưng đáy lòng còn có một loại thanh âm khác nhỏ giọng phản bác, nói rằng gần nửa năm này theo chiến tích càng ngày càng chói mắt của Thời Quang, quả thật cũng càng ngày càng có nhiều người bắt đầu nghiên cứu đối cục của cậu ấy.

“Thời Quang, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu cậu đúng, cậu chỉ cần giành chiến thắng để cho thời gian chứng minh là được, cần gì phải đẩy mâu thuẫn lên cao như vậy?”

“Tôi cảm thấy tiến độ hiện tại quá chậm, tôi muốn nhanh hơn một chút, tôi hy vọng sẽ có nhiều người mở mắt gia nhập đội ngũ thúc đẩy phát triển của cờ vây. Vì vậy, tôi không sợ tranh cãi, có tranh cãi sẽ có chú ý, ngài là một nhà truyền thông, sự chú ý quan trọng như thế nào cũng không cần tôi nhiều lời đúng không?”

Thời Quang dù sao cũng là người đã trải qua sự lây lan của Internet, áp lực của truyền thông đối với cậu mà nói cũng không quá đáng sợ.

“Tất cả đều dựa trên cơ sở là cậu phải thắng, cậu đã nghĩ qua hay chưa, vạn nhất cậu thua...”

Phóng viên Trần nhớ tới áp lực mà anh phải đối mặt sau khi đăng bài báo lần trước.

“Tất cả những gì được công bố lúc trước đều sẽ trở thành vũ khí công kích lại cậu và mọi người, đương nhiên có lẽ người bị công kích đó còn có cả tôi nữa.”

“Bút ở trên tay ngài, bài báo viết thế nào đều phụ thuộc vào ngài, ngài có thể tự mình cứng rắn viết ra, cũng có thể làm cho lời nói của tôi uyển chuyển hơn một chút, tôi đều không thể can thiệp. Tôi chỉ cung cấp cho ngài một cơ hội để dẫn dắt cờ vây vào tân thế giới, nhưng sáng kiến vẫn còn trong tay của riêng ngài.”

Thời Quang lấy lùi làm tiến: “Thậm chí khi nào bài viết được đăng tải đều do ngài quyết định, tôi chỉ đề nghị, trước khi tôi lấy được danh hiệu, lời nói của tôi sẽ được công khai, mọi ánh mắt sẽ càng chú ý nhiều hơn khi tôi có thể làm được những điều mà tôi đã nói.”

“Tôi hiểu, nhưng cậu phải cho tôi thời gian suy nghĩ..” phóng viên trần thở dài, làm ra giãy dụa cuối cùng.

“Cậu nói ra suy nghĩ của mình một lần nữa đi, chỉ có một vài từ không thể nào xây dựng nên một bài viết được.”

“Đương nhiên có thể” Mắt thấy đã kéo được phóng viên Trần xuống nước, Thời Quang cuối cùng cũng yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

“Ngài muốn nghĩ bao lâu cũng được, hôm nay tôi nói cũng không có gì không được, nhưng mà phải giữ bí mật với Tự ca, Bạch Xuyên lão sư và Du Lượng, bằng không chúng ta một chữ cũng không phát ra được.”

“Tôi hiểu rồi, nhưng đến lúc đó bọn họ bên kia có vấn đề gì, cậu vẫn là tự mình giải quyết đi.” Phóng viên Trần nghĩ đến tính cách che chở như con của Phương Tự, rõ ràng không muốn trêu chọc hắn.

“Đương nhiên.” Thời Quang sảng khoái đáp ứng.

Đợi đến khi đưa phóng viên Trần rời đi, bầu trời đã hoàn toàn tối sầm lại, Thời Quang hôm nay vừa về nhà dọn dẹp bàn cờ sạch sẽ vừa phỏng vấn, đã mệt đến một ngón tay cũng không động đậy nổi.

[Chử Doanh, em mệt quá, hôm nay sẽ không cùng anh nghiên cứu kỳ phổ của Triệu Băng Phong nữa, anh muốn xem cái gì, em sẽ đặt ở trên bàn giúp anh, anh buổi tối tự mình xem đi.]

Thời Quang cố gắng chống đỡ tinh thần cuối cùng lật kỳ phổ trong tay.

[Được rồi, Tiểu Quang.] Chử Doanh đứng bên cạnh Thời Quang cùng cậu lựa chọn, nhìn bộ dáng mệt mỏi Thời Quang cũng có chút đau lòng.

[Tiểu Quang em nghỉ ngơi sớm một chút đi, mấy ngày nay ban ngày em tham gia thi đấu, buổi tối lại còn cùng anh bày biện quá mệt mỏi rồi. Hôm nay khó khăn lắm mới có thể kết thúc lễ trao giải cuộc thi sớm hơn chút, em lại còn cùng phóng viên Trần phỏng vấn trên gác mái.]

[Đều là chuyện nhỏ]

Thời Quang đem kỳ phổ mà Chử Doanh chỉ trải trên bàn, nhịn không được dặn dò Chử Doanh.

[Chử Doanh à, em đã đem chuyện của anh thổi ra ngoài, kế hoạch kế tiếp cũng đã sắp xếp sẵn sàng, nhưng nếu anh thua cờ, không lấy được danh hiệu, đừng nói phỏng vấn, cái gì cũng đều không có~]

[Yên tâm đi, tất cả cứ giao cho anh, bất kể là Triệu Băng Phong hay Tang Nguyên, cũng không thể ngăn cản bước chân của chúng ta] Chử Doanh nắm chặt quạt ý chí chiến đấu tràn đầy.

[Vậy chúng ta đã quyết định xong!] Thời Quang trải xong kỳ phổ nằm trên giường lại càng không muốn động đậy.

[Vẫn là nằm thoải mái, cùng phóng viên Trần nói cả buổi chiều, so với chơi cờ còn mệt hơn.]

[Tiểu Quang, lúc sau em nói với phóng viên Trần rất tốt, nhưng anh cảm thấy, có phải em hơi sốt ruột rồi không?]Chử Doanh suy nghĩ một đường, vẫn nhịn không được hỏi Thời Quang.

[Sốt ruột? Không sốt ruột, tiến độ rất hợp lí mà, không nhanh một chút nào nhanh chóng tăng thực lực cờ vây nhân loại, khi đó chúng ta mới có thể mang theo mọi người đi đấu với cẩu tiên sinh~]

Thời Quang thẳng thừng phủ nhận, cũng không muốn giải thích nhiều

[Ngủ một giấc, bằng không ngày mai thức dậy không nổi còn phải đi thi đấu với Triệu Băng Phong.]

[Được rồi, em ngủ đi, ngày mai anh gọi em dậy.]

[Ừm.] Thời Quang đáp ứng nhắm mắt lại, xoay người không cho Chử Doanh nhìn thấy biểu tình của cậu. Làm thế nào cậu có thể không vội vàng? Cho dù Thời Quang nhìn qua luôn ghét bỏ Du Lượng cùng Chử Doanh quản cậu quá nhiều, luôn nói bọn họ đừng nghe lời người khác mà lo lắng, nhưng thân thể của mình cậu vẫn luôn rất hiểu rõ.

Thời Quang đã rõ ràng cảm nhận được mỗi lần toàn lực đối cục thể lực và sức khỏe của cậu lại càng ngày càng suy yếu.

Cậu, không biết thân thể của mình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa rồi.

. . .

Những giọt mưa lớn từ trên bầu trời rậm rạp rơi xuống, mái nhà và mặt đất bốc lên một làn nước như mây. Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng gian nan chống chọi với cơn mưa vọt nhanh vào cửa chính kỳ viện. Hồng Hà vừa thu hồi chiếc ô dích đầy nước mưa, vừa nhịn không được oán giận:

“Mưa này cũng quá lớn rồi, làm mình lạnh đến thấu xương, mình vì xem một ván cờ của Thời Quang thôi lại trả giá quá nhiều, Thời Quang hôm nay thắng cờ phải hảo hảo cảm ơn mình.”

“Cảm ơn, chúng ta trước không nói, Hồng Hà, hôm nay nếu nhìn thấy Vương xung cậu ngàn vạn lần khống chế không được cãi nhau với hắn nữa đó.” Thẩm Nhất Lãng khom lưng đè chặt ống quần ướt đẫm.

“Mình biết rồi, mấy ngày trước nếu không phải Thời Quang ra mặc giúp chúng ta, chúng ta đã xảy ra xung đột với Vương xung rồi, mình thiếu chút nữa liền muốn xông lên đánh hắn.”

Hồng Hà nói xong quần áo cũng không muốn sửa sang lại, thanh âm đều thấp xuống:

“Trình độ cao đối với tâm tính cục diện rất quan trọng, hy vọng Thời Quang sẽ không bị ảnh hưởng.”

“Hẳn là sẽ không, hai ngày nay nhìn trạng thái của cậu ấy cũng không tệ lắm, không chỉ là một ván với mình, trận chung kết sư tử con ngày hôm qua thắng Du Lượng cũng giành được một cách sạch sẽ xinh đẹp.”

Thẩm Nhất Lãng sửa sang lại quần áo, cùng Hồng Hà đi về phía quan chiến phòng.

“Thời Quang thắng Du Lượng đó không phải là chuyện dễ như trở bàn tay à? Cậu ấy chưa từng thua Du Lượng được chưa? Mấu chốt vẫn là hôm nay đối với Triệu Băng Phong.”

“Thời Quang trước ở kỳ thánh tứ cường chiến thắng Lâm Lệ cửu đoạn, chứng tỏ cấu ấy đã có thực lực đối chiến với cao thủ đứng đầu rồi.” Thẩm Nhất Lãng bình tĩnh phân tích.

“Ừm, Thời Quang còn có thể chiến thắng sư phụ mình, còn sợ một Triệu Băng Phong nho nhỏ?”

Hồng Hà nói xong lại vui vẻ, hai người đi đến cửa phòng đối chiến, Hồng Hà lẩm bẩm.

“Hôm nay mưa to như vậy cũng không biết có ai đến xem trận đấu không nhỉ, lúc trước Thời Quang cùng Du Hiểu Dương trận đấu của tân sơ đoạn Tang lão cũng đến. Hôm nay mưa to như vậy ông ấy còn...” Hồng Hà đẩy cửa phòng quan chiến ra, cả người đều cứng đờ, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.

“Hồng Hà cậu sao vậy?”

Thẩm Nhất Lãng đi ở phía sau không rõ nguyên nhân đẩy hắn một cái, sau đó liền nhìn thấy phòng quan chiến nho nhỏ dĩ nhiên đã tới không ít người, mà dễ thấy nhất chính là Lâm Lệ ngồi bên cửa sổ, cùng với Tang Nguyên đang nói gì đó với phóng viên Trần ngay bên cạnh. Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, điên cuồng đạp lên thủy tinh, giống như là tùy thời có thể phá cửa sổ mà vào, hai vị kỳ thủ hàng đầu tự nhiên ngồi đều ở nơi này, giống như sức mạnh vĩ đại của thiên nhiên cũng không thể dao động mảy may đến bọn họ.

Phương Tự, Bạch Xuyên cùng Du Lượng ở một bên tự nhiên ngồi cùng một chỗ, những người còn lại tụm năm tụm bay tụ tập cùng một chỗ, có thể là bởi vì có hai đại lão đang ngồi ở bàn cờ , cho nên mọi người nói chuyện đều rất khắc chế, chỉ có Tang Nguyên cùng trần phóng viên nói chuyện phiếm cùng với tiếng mưa vang vọng trong phòng.

“Tang Nguyên kỳ thánh, vậy chúng ta liền nói xong rồi, hôm nay trận đấu vừa kết thúc, tôi liền tìm ngài làm một cuộc phỏng vấn nhỏ.”

“Ai ai, phỏng vấn gì chính là nói chuyện phiếm một chút thôi, sau khi chấm dứt cậu cùng tôi trở về đi. Gần đây tôi vừa vặn mới có được một bộ bàn cờ tốt, phóng viên Trần cũng tới cùng nhau thưởng thức thưởng thức nha.”

Tang Nguyên tuy rằng nói như vậy, nhưng phóng viên Trần cũng không muốn buông tha cơ hội một mực đáp ứng.

“Vậy đến lúc đó nhất định quấy rầy, để cho tôi mở rộng tầm mắt.”

Thẩm Nhất Lãng đối với phản ứng của Hồng Hà có chút bất đắc dĩ, đứng ở cửa cũng không phải là chỗ để nói chuyện, chỉ có thể đẩy Hồng Hà một phen, hai người thừa dịp phóng viên Trần dứt lời, vội vàng đi qua cùng hai vị tiền bối hành lễ chào hỏi:

“Lâm lão sư, Tang Nguyên Kỳ Thánh.”

Lâm Lệ và Tang Nguyên gật đầu với hai người bọn họ, phóng viên Trần cũng ngẩng đầu nhìn thấy hai người, mở ra đề tài mới:

“Thẩm Nhất Lãng, Hồng Hà, hai người gần nửa năm kỳ lực tăng lên rất nhanh nha, trước đó Ấu Sư thi đấu đều có thể chiến thắng kỳ thủ chuyên nghiệp đi đến vòng thứ tư, chỉ là sau đó lần lượt gặp Thời Quang cùng Du Lượng bị đào thải thật sự đáng tiếc.”

“Không có gì đáng tiếc, là thực lực của hai người chúng ta quả thật còn chưa đủ.”

Thẩm Nhất Lãng khiêm tốn trả lời, mà Hồng Hà luôn thông qua tiếng lóe thông thường hiếm khi trầm mặc xuống.

“Không cần khiêm tốn như vậy, hai ván cờ kia tôi đều xem qua, kỳ thật đánh rất không tệ. Thẩm Nhất Lãng đối phó với Thời Quang tiến công hợp lý, vẫn chống cự được đến cuối cùng, Thời Quang chơi cờ luôn luôn cảm thấy áp bách mười phần, cậu có thể bảo vệ tốt tiết tấu của mình còn thử phản kích đây là điều mà rất nhiều kỳ thủ chuyên nghiệp cũng không làm được.”

Bạch Xuyên ở một bên khó có được mở miệng, lúc trước Thời Quang đề cử Thẩm Nhất Lãng đi Cung Thiếu Niên trợ giáo, Bạch Xuyên đương nhiên quen biết vị thiếu niên trầm ổn này, đối với cậu vẫn luôn thập phần thưởng thức.

“Về phần của Du Lượng...”

“Hồng Hà xuống một bước diệu thủ.”

Du Lượng chạy về phía Dịch Giang Hồ nhiều lần cũng coi như là quen thuộc với hai người, không ngại khen ngợi Hồng Hà. “Nếu như không phải sai lầm phía sau, em muốn thắng cũng có chút khó khăn.”

Hai người bị khen ngợi trước mặt nhiều kỳ thủ chuyên nghiệp như vậy có chút ngượng ngùng, Hồng Hà lại nhịn không được liếc trộm Lâm Lệ một cái, ai ngờ vừa vặn đối diện với ánh mắt ông. Lâm Lệ xoay vòng tay trong tay, chậm rãi nói một câu.

“Diệu thủ? Hồng Hà à, lần sau đến nhà tôi nhớ bày ra ván này cho tôi xem.”

“Được, Lâm lão sư.” Sắc mặt Hồng Hà lập tức đỏ bừng, nhưng trên mặt lại chậm rãi nở ra một nụ cười ngây ngô, vẫn là Thẩm Nhất Lãng bên cạnh đâm hắn, hắn mới phục hồi tinh thần lắp bắp đáp ứng.

Phóng viên trần đang cố gắng nói điều gì đó, nhìn thấy đồng hồ trên tường, anh vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía cửa.

“Các vị lão sư, cuộc phỏng vấn trước trận đấu sắp bắt đầu, tôi phải bồi trước một chút.”

Đầu óc Hồng Hà cơ bản đã ngừng suy nghĩ, vẫn là Thẩm Nhất Lãng kéo hắn nhường chỗ cho phóng viên Trần, hai người thuận thế tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh.

Hồng Hà tuy rằng ngoài miệng thổi phồng Lâm Lệ là sư phụ của hắn, mấy tháng gần đây coi như là quen thuộc với Lâm Lệ, nhưng đột nhiên gặp được người vẫn thập phần khẩn trương, cách xa một chút mới xem như lại hoạt động bình thường, hắn kích động nắm lấy tay Thẩm Nhất Lãng lắc lư.

“A Lãng, cậu thấy không có Lâm lão sư chủ động muốn xem kỳ của mình.”

“Được rồi, đừng lắc lư nữa, ngồi xuống xem cờ thôi.” Thẩm Nhất Lãng vội vàng trấn an Hồng Hà đang kích động.

Hồng Hà vẫn không giấu được hưng phấn, lại không dám làm loạn, chỉ có thể nhìn xung quanh, đột nhiên cậu chỉ vào vì trận đấu còn chưa bắt đầu, đang phát sóng ti vi phát sóng tình huống trong phòng trò chơi ồn ào.

“Vương xung sao hắn..? Làm sao hắn ngồi đó được?”

Thẩm Nhất Lãng bị cậu làm cho hoảng sợ, vội đè Hồng Hà lại.

“Cậu nhỏ giọng một chút!”

Hồng Hà rụt cổ lại, bất quá đã có chút không kịp, động tĩnh của hắn vẫn khiến không ít người chú ý tới. Du Lượng cũng ngẩng đầu nhìn về phía TV, Vương xung quả thật mặc áo sơ mi trắng ngồi ở vị trí người ghi chép, lông mày cậu bất giác nhíu lại, lo lắng nhìn về phía Phương Tự.

“Sư huynh!”

Phương Tự cắn răng, anh cũng không nghĩ tới Triệu Băng Phong lại an bài Vương xung tiến vào trong U Huyền cờ thất, chỉ có thể tận lực an ủi tiểu sư đệ của mình.

“Một người ghi chép mà thôi, trước mắt bao người, cũng không nhấc nổi sóng to gió lớn gì.”

“Triệu Thiên Nguyên thường xuyên an bài đệ tử của mình ghi chép trong đại tái, có vấn đề gì sao?”

Bạch Xuyên còn không biết mấy ngày trước xảy ra xung đột có chút không rõ nguyên nhân.

“Ách, Thời Quang cùng Vương xung này quan hệ không tốt lắm.”

Trước mặt mọi người, cũng không thể nói mấy ngày trước hai người bọn họ thiếu chút nữa đánh nhau, chỉ có thể hàm hồ trả lời.

“Là vậy sao?” Bạch Xuyên nhìn phản ứng của hắn có chút hoài nghi.

Phương Tự vốn không muốn đem chuyện này nói cho Bạch Xuyên, nhanh chóng đưa ra quyết định

“Sư huynh hiện tại không tiện, trở về nói với em nói cho anh nghe.”

“Sư huynh, em có chút lo lắng không biết Thời Quang bị ảnh hưởng hay không.” Du Lượng vẫn không yên tâm lắm.

“Không được, hiện tại đổi người đã không còn kịp nữa, huống chi chúng ta không có lý do đổi người.”

Phương Tự biết Du Lượng đang lo lắng cái gì, nhưng sau khi anh cẩn thận suy nghĩ quả thật là bất lực về chuyện này.

“Tin tưởng Thời Quang đi, kỳ thủ đứng đầu không nên tùy ý bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng.”

Cùng lúc đó Hồng Hà ở một bên cũng tức giận, cũng may hiện tại hắn biết có một số việc không thể tùy ý tuyên dương ra ngoài, chỉ có thể cố gắng hạ thấp thanh âm cùng Thẩm Nhất Lãng lải nhải.

“Cậu nói xem có phải Triệu Băng Phong cố ý hay không, hắn không có khả năng không biết hai ngày trước Thời Quang cùng Vương xung xảy ra mâu thuẫn, nhưng vẫn là ở loại trận đấu này đem Vương xung đặt dưới mí mắt của Thời Quang.”

Hồng Hà nói xong càng nghiến răng nghiến lợi, “Bằng không mình đi đánh cho Vương xung một trận đi, mình đã sớm nhìn hắn không vừa mắt rồi.”

“Cậu bình tĩnh một chút Hồng Hà!”

Thẩm Nhất Lãng cố sức đặt Hồng Hà vào chỗ ngồi, trong lòng hắn cũng không bình tĩnh, nhưng vẫn kiên trì tuyệt đối không thể thả Hồng Hà ra ngoài gây thêm phiền phức.

Du Lượng còn đang cau mày suy tư, phương Tự an ủi cũng không có tác dụng gì, cậu cũng không cảm thấy Thời Quang là kỳ thủ sẽ không bị ngoại lực ảnh hưởng, bất kể là cùng phương tự hạ thìa hay là tư thế lúc trước một lời không hợp liền muốn đánh người, tiền án quả thực nhiều lắm, hoàn toàn không có khả năng làm cho người ta yên tâm. Hôm nay Du Lượng bởi vì trời mưa đến có chút muộn còn chưa nhìn thấy Thời Quang, không biết hôm nay cậu ở trạng thái gì càng lúc càng cảm thấy bất an, nhìn thấy hai kỳ thủ U Huyền trên TV đều chưa vào sân, vẫn hạ quyết tâm, thấp giọng nói với Phương Tự.

“Thời Quang có phải còn đang chuẩn bị ở chiến thất hay không? Em đi gặp cậu ấy.”

Nhưng không đợi cậu đứng dậy, phóng viên Trần ở đâu xuất hiện đột nhiên đẩy cửa vào, khẩn trương hỏi.

“Phương Tự cửu đoạn, Bạch Xuyên lão sư, các ngài có biết Thời Quang ở đâu không?”

“Thời Quang?” Du Lượng mạnh mẽ đứng lên.

“Cậu ấy không có ở trong phòng chuẩn bị thi đấu sao?”

“Không có, nhân viên công tác nói hôm nay vẫn chưa tới, lúc nãy gọi điện thoại thì cậu ấy bảo là còn đang trên đường đi, nhưng bây giờ trận đấu cũng sắp bắt đầu rồi.”

“Chúng ta gọi điện thoại hỏi nó một chút.”

Lúc này Phương Tự càng bình tĩnh hơn, anh nhìn thấy phòng quan chiến nhiều người ánh mắt phức tạp, mà Du Lượng đã lấy điện thoại di động ra, liền nhanh chóng đẩy cậu ra ngoài cửa.

Du Lượng vừa đi vừa gọi điện thoại Thời Quang, vừa ra khỏi cửa liền nhịn không được hỏi:

“Thời Quang, xảy ra chuyện gì vậy, cậu đâu rồi?”

“Tôi vẫn còn ở trên xe, đi đế...” Thanh âm Thời Quang trong điện thoại mơ hồ không rõ, xen lẫn tiếng mưa đứt quãng truyền đến.

“Mưa quá lớn, tôi cũng thấy không rõ biển báo đường.”

“Cậu đang ở đâu?” Cậu có cần chúng tôi tới đón cậu không?” Du Lượng truy vấn.

Thời Quang ở đầu dây bên kia kỳ thật cũng rất sốt ruột, buổi sáng cậu quả thật bởi vì mệt mỏi mà dậy hơi muộn, vốn cũng không đến mức trễ, nhưng mưa to bàng bạc giống như muốn đem mấy ngày oi bức đều rửa đi sạch sẽ. Thời Quang chờ thật lâu mới vất vả lên được xe. Sau đó chính là mưa càng lúc càng lớn, nước đọng cũng càng ngày càng sâu, cuồng phong xen lẫn mưa nhỏ đánh vào trên thân xe, cho dù cần gạt nước nhanh chóng đong đưa cũng trở nên vô ích, trước mắt vẫn chỉ có một mảnh trắng xóa như trước. Cả thế giới bên ngoài xe đều bao phủ trong mưa, taxi giống như một chiếc thuyền phẳng trong cơn bão trên biển bị lay động không ngừng. Tài xế không thể không giảm tốc độ, vốn chỉ cần nửa giờ lái xe liền trở nên vô cùng xa vời.

Thời Quang cao giọng hỏi tài xế: “Sư phụ, chúng ta còn bao xa nữa?”

Tài xế bị Thời Quang thúc giục một đường, cũng rất nôn nóng, nhưng hắn vẫn cố gắng phân biệt rõ con đường phía trước.

“Xa thì cũng không xa, dọc theo con đường này đi về phía trước đại khái hơn một cây số nữa là đến, nhưng tình huống hiện tại cậu cũng thấy đó, xe không thể lái qua được.”

[Tiểu Quang, chúng ta làm sao bây giờ? Để Tự ca đến đón chúng ta sao?]

Chử Doanh nắm chặt quạt ngồi ở ghế sau, anh hiểu được lo lắng của được Thời Quang, lại đối với chuyện này lực bất tòng tâm.

“Mưa to như vậy, đi tiếp cũng vô dụng.”

Thời Quang cắn răng, nhưng dù sao cậu cũng là nhà vô địch thế giới thân kinh bách chiến, nhanh chóng làm cho mình tỉnh táo lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ, trả lời Du Lượng.

“Hiện tại còn 10 phút nữa là trận đấu bắt đầu, tôi sẽ cố gắng chạy tới nhưng khả năng đến đúng giờ là không quá lớn. Có điều mọi người không cần quan tâm chuyện này, hiện tại trước tiên bảo Tự ca đi liên hệ với ban tổ chức.”

Phương Tự ở một bên nghe được thanh âm Thời Quang, anh lập tức hiểu được ý tứ của cậu, trực tiếp lấy đi điện thoại.

“Quy tắc thi đấu bình thường là nếu kỳ thủ đến trễ, đối thủ có thể ấn chuông trong thời gian khai cuộc, đến trễ phạt gấp đôi, vượt qua 15 phút trực tiếp phán thua, trong vòng 25 phút em có thể tới đây không?”

“25 phút hẳn là có thể, nhưng thời tiết này em cũng không thể hoàn toàn chắc chắn. Em không phải là đang bào chữa cho bản thân mình, em chấp nhận hình phạt gấp đôi thời gian, nhưng bởi vì thời tiết khắc nghiệt, có thể không trực tiếp phán quyết thua cho nên có lẽ có thể kéo dài chút thời gian?”

“Anh sẽ tận lực thử một lần, nhưng em đừng ôm hy vọng quá lớn, loại chuyện này mặc dù là do ban tổ chức quyết định, nhưng ý kiến của đối thủ cũng phi thường trọng yếu, mà đối thủ của em lại là Triệu Băng Phong.”

“Em hiểu, cám ơn anh Tự ca.” Thời Quang vừa nói xong liền phát hiện xe cư nhiên dừng lại, cậu không kịp liên lạc nhiều liền cúp điện thoại, hỏi tài xế.

“Sư phụ, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Con đường này không đi được, tôi biết cậu sốt ruột, nhưng tôi cũng không có cách nào.”

Tài xế chỉ chỉ phía trước: “Con đường này địa thế thấp quanh năm tích nước, nếu không phải cậu thúc giục thêm vào thời tiết lại gấp như vậy tôi nhất định sẽ không đi, cũng may phía trước cũng có một chiếc xe, tôi đi theo anh ta một đường, nhưng cậu xem anh ta bây giờ.. ”

Thời Quang nheo mắt lại nhìn về phía trước, xuyên thấu qua màn mưa, liền nhìn thấy xe cách đó không xa dừng lại, tài xế còn mạo hiểm mưa to, mở cửa bước xuống kiểm tra tình hình xe.

“Nhất định là nước đọng quá sâu, dìm đến động cơ tắt máy.” Người lái xe đưa ra câu trả lời cuối cùng.

“Vậy phải làm sao đây?”

“Loại đường này tôi không thể đi về phía trước được nữa, tôi chỉ có thể giúp cậu đi đường vòng”

Tài xế cũng nghe được cuộc đối thoại của Thời Quang, nhưng vẫn không cho cậu chút hy vọng nào.

“Nhưng mà đi đường vòng, với thời tiết này 20 phút nhất định là không tới được, trừ phi hiện tại trời lập tức ngừng mưa.”

[Sư phụ à, ngài thử lại đi, trận đấu này đối với chúng ta thật sự rất quan trọng.]

Chử Doanh đã gấp gáp đên suýt khóc, anh cũng không để ý đến tài xế kỳ thật cũng không thể nhìn thấy anh, mà cố gắng.

[Chử Doanh, vô dụng thôi.]

Lúc này Thời Quang ngược lại lại lạnh lùng bình tĩnh, không nhìn ra chút nôn nóng lúc trước.

[Chử Doanh, anh nghe em nói , trận đấu này rất quan trọng đối với chúng ta, danh hiệu kỳ thánh cũng rất trọng yếu, cho nên lát nữa vô luận xảy ra chuyện gì, anh cũng không nên bị ảnh hưởng, hảo hảo chơi cho tốt ván cờ hôm nay, hiểu chưa?]

[Tiểu Quang, em muốn làm gì?]

Chử Doanh trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

[Anh không sốt ruột, Kỳ Thánh anh có thể không cần, phỏng vấn anh cũng có thể không cần, chúng ta còn có cúp vô địch thế giới có thể lấy, em đừng như vậy!]

Thời Quang không trả lời, cậu từ trong túi âu phục trực tiếp móc tờ tiền đưa cho tài xế.

“Sư phụ, tiền không cần thối, hôm nay vất vả ngài, thật sự làm phiền ngài rồi.”

[Tiểu Quang!] Chử Doanh vội vàng hô to.

Thời Quang nhắm mắt lại hít sâu một hơi, không để ý tới Chử Doanh nữa, chờ cậu mở mắt ra lần nữa, trên mặt cũng chỉ còn lại quyết tuyệt chưa từng có

[Nhớ kỹ lời em nói, Kỳ Thần đại nhân của em, hôm nay hoàn toàn dựa vào anh rồi.]

Sau đó Thời Quang đột nhiên mở cửa xe, đâm đầu vào trong mưa lớn.