Thời Quang vừa có động tác đã bị Du Lượng cuống quít chạy tới ôm lấy, sau khi cậu chấm dứt cuộc đối đầu với Lương Nhạc, đã bị Phương Tự kéo đi bái phỏng người phụ trách ở khắp nơi, nghe thấy sự xôn xao của sân thi đấu tới xem tình huống, kết quả liền phát hiện Thời Quang đang cãi nhau với Vương xung, mắt thấy còn sắp nhào tới đánh người.
Mọi người tuy rằng không nhìn thấy nguyên nhân, nhưng nửa sau cũng nghe đại khái, nhất là Vương xung vài câu cuối cùng, càng là một chữ không dứt. Mặt Phương Tự âm u có thể nhỏ ra nước, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương xung, Vương xung lúc này mới bắt đầu có chút hối hận, nhưng Phương Tự lại không cùng hắn nói thêm gì, trực tiếp đi hỏi quản lý đội cờ vây Sơn Hải Trí.
“Vương quản lý, Vương xung là người của đội các người đúng không?”
Sắc mặt Vương quản lý cũng không tốt, bình thường kỳ thủ ầm ĩ vài câu miệng cũng không phải là chưa từng có, nhưng Vương xung cũng quá không kiêng nể gì, trước mặt mọi người mặc kệ là ai cũng dám nói, mấu chốt còn bị chính chủ nghe thấy. Hắn biết Phương Tự bình thường nhìn qua cười tủm tỉm, nhưng làm đại đệ tử Du Môn cũng không phải là người dễ chọc, lần này liền mắng người bên cạnh Phương Tự một lần, nếu không phải Thời Quang thiếu chút nữa đi lên đánh người, nghe lời nói ngay cả Du Hiểu Dương cũng bị bắt được, nhưng Dù sao Vương xung cũng là đồ đệ của riệu Băng Phong , xem ra chuyện lần này không dễ xử lý.
Vương quản lý một bên cân nhắc ưu nhược điểm trong lòng, một bên kiên trì hòa giải:
“A, đúng, tiểu hài tử vừa định đoạn trước không hiểu chuyện, Phương Cửu Đoạn đừng cùng hắn tính toán”
Hắn hung hăng trừng Vương xung một cái. “Cũng không cần chờ trở về xử lý, mùa giải này cậu ấy cũng không cần ra sân nữa, ở trong đội ngừng thi đấu phản ánh đi.”
“Tôi...” Vương xung nghe được đình thi đấu có chút không cam lòng, nhưng còn chưa đợi hắn tiếp tục nói cái gì đã bị Vương quản lý ngẳ ngang.
“Sao cậu lại không tôn trọng tiền bối như vậy, việc này tôi sẽ nói với lão sư Triệu Thiên Nguyên của cậu, những hình phạt khác do ông ấy quyết định đi, Vương xung trước tiên xin lỗi mọi người.”
Vương xung có nhiều không phục hơn nữa cũng chỉ có thể cắn răng hàm sau nhận sai.
“Phương Tự cửu đoạn...”
"Đừng, tôi cũng không thể nhận nổi lời xin lỗi của cao đồ Triệu Thiên Nguyên, hơn nữa cấu ấy nên xin lỗi cũng không chỉ là tôi.”
Phương Tự thật sự tức giận, cũng không muốn làm anh xin lỗi tôi tha thứ như chủ nghĩa hình thức, một chút mặt mũi cũng không lưu lại.
“Tôi cũng sẽ cùng Triệu Thiên Nguyên hảo hảo tán gẫu chuyện này.”
Cơn giận dữ của Thời Quang cứ như vậy coi như là hòa hoãn, vừa mới còn đang ở trong lòng Du Lượng liên tục bốc lên, hiện tại cũng tỉnh táo lại. Cậu nhẹ nhàng đẩy Du Lượng ra, sửa sang lại bộ âu phục lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ mập mạp cũng lộ ra vài phần sắc bén.
Bây giờ là xã hội pháp quyền, Vương Xung, tôi cũng không thể làm gì cậu, nhưng tốt nhất bây giờ cậu nên bắt đầu cầu nguyện đi đừng để gặp phải tôi trên sân thi đấu nữa, tôi phàm là để cậu hạ đủ 50 tay thì chính là tôi học nghệ không tinh. Qua vài ngày nữa tôi cũng sẽ hảo hảo lĩnh giáo cao chiêu hạ môn của hạ sư, để cho cả kỳ đàn Trung Quốc đều nhìn xem là "tà đạo ngoại đạo" của tôi lợi hại , hay là các người chính thống lợi hại.”
Nói xong cậu hướng các bộ phận phụ trách vây xem tượng trưng cúi người xuống.
“Làm cho các vị lão sư chê cười. Tự ca, em còn có việc, đi trước.”
“Thời Quang!” Du Lượng nhìn thấy Thời Quang rời đi, cắn răng nhìn về phía Vương xung.
“Sau này có cơ hội cũng sẽ lĩnh giáo.”Sau đó hướng mọi người ý bảo cũng đuổi theo Thời Quang rời đi.
Phương Tự cực kỳ bất đắc dĩ, tuy rằng anh tức giận nhưng có chút phản ứng đối với anh giống như phản xạ có điều kiện, vốn lớn tiếng dọa người, trước cũng muốn túm lấy Vương Xung không buông sau là muốn tách Thời Quang ra, lại không ngờ tới Thời Quang tự mình nhảy ra còn lần nữa kéo theo Triệu Băng Phong, nói lời ác độc, vậy mà Du Lượng cũng không quan tâm đuổi theo, loại tình huống này anh cũng chỉ có thể ở trong đám người giải quyết hậu quả cho hai tiểu tổ tông.
“Thời Quang còn trẻ, có dũng khí...”
[Quá đáng rồi, Vương xung này sao có thể nói như vậy!] Chử Doanh vừa rồi cũng tức giận không chịu nổi, nhưng anh lại không am hiểu cãi nhau, chỉ có thể ở một bên sốt ruột.
[Vương xung chính là tiểu nhân, vừa rồi em chỉ không vui khi nghe hắn nói người khác nhất thời không nhịn được...] Thời Quang từ trong cơn phẫn nộ vừa rồi hoàn toàn tỉnh táo lại, đối với hành vi xúc động của mình có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh liền chuyển lực chú ý từ tranh cãi lời nói sang chuyện mấu chốt hơn.
[Hiện tại em càng lo lắng hơn là là làn sóng mới mà chúng ta đang thực hiện có lẽ sẽ gặp phải lực cản lớn hơn trong tưởng tượng.]
“Thời Quang!” Du Lượng rốt cục đuổi theo, ở phía sau gọi cậu.
“Tiểu Du lão sư, cậu sẽ không mắng tôi chứ, tôi nói với cậu...” Thời Quang dừng bước xoay người, phản ứng cực nhanh trước tiên đoạt người.
“Không có, tuy rằng đánh người không đúng, nhưng Vương xung quả thật khiến người ta chán ghét.” Du Lượng tuy rằng cau mày, nhưng thế nhưng không nói thêm gì về chuyện này.
“Tôi chỉ lo lắng cho trạng thái của cậu, đừng để Vương xung ảnh hưởng đến trận đấu với Triệu Băng Phong.”
“Làm sao có thể, tôi trầm ổn đáng tin cậy như vậy, đâu phải một tiểu nhân như Vương xung có thể ảnh hưởng được?”
Thời Quang phát hiện loại người quy củ như Du Lượng thế nhưng dưới tình huống mình thiếu chút nữa đánh nhau vẫn đứng về phía mình, cả người đều vui vẻ. Cũng mặc kệ thời tiết có nóng hay không, tự nhiên khoác cánh tay lên vai Du Lượng, nhìn qua cực kỳ đắc ý.
“Cái khác chúng ta không nói, cậu chờ tôi vài ngày nữa đem Triệu. .”
Trong thanh âm vui vẻ của Thời Quang, chỉ có Chử Doanh phía sau chú ý tới tay kia của hắn theo bản năng nhẹ nhàng ấn ấn danh thϊếp trong túi.
Ấu Sư Tái, chờ trận đấu hôm nay chấm dứt, mọi người nhao nhao tản đi, trong phòng trống nào đó truyền đến thanh âm phẫn nộ của Vương quản lý.
“Vương xung, cậu bảo tôi nói cái gì mới tốt đây, ở trước mặt nhiều người như vậy, cậu làm sao cái gì cũng dám nói? Chuyện lần này không dễ dàng đi qua như vậy, Phương Tự sẽ không bỏ qua đâu, lần trước Đông Hồ chứng khoáng cùng bọn họ đối chọi gay gắt kết quả như thế nào cậu còn không biết hay sao?”
“Quản lý, không phải lỗi của một mình tôi, là Thời Quang đến mắng tôi trước, ngài không nghe thấy cậu ấy nói tôi cái gì sao? Hơn nữa hắn đối với thầy cũng không có tôn trọng, đặt ai vào tình huống này cũng nuốt không trôi.”
“Cậu còn không biết xấu hổ nhắc tới lão sư cậu? Nếu không có lão sư của cậu cậu nghĩ mình có thể ngồi ở đây? Tóm lại lúc này, bên này tôi sẽ tìm Ban lão sư của Dịch Giang hồ nói chuyện chu toàn, nếu không cậu cùng tôi đi xin lỗi, bằng không sẽ để cho lão sư cậu đem sự tình xóa sạch, bằng không cậu không yên đâu!”
“Nhưng mà quản lý không phải ngài đã ngừng thi đấu của tôi rồi sao? Thời Quang một chút cũng không có sao, bọn họ còn muốn như thế nào?” Vương xung đương nhiên có chút không phục.
“Đình chỉ thi đấu? Một triệu năm dự bị của cậu dừng lại không ngừng thi đấu có ảnh hưởng gì sao? Tôi đây là đang bảo vệ cậu, đừng nói cậu không lên sân được, vạn nhất cậu lên sân lại bị người ta tàn sát, tôi xem mặt mũi của cậu và sư phụ cậu đặt ở đâu!”
Vương quản lý càng nói càng tức giận: “Còn nói Thời Quang, trình độ Thời Quang người ta như thế nào, cùng một năm định đoạn với hắn vậy mà bây giờ người ta đã là trình độ top 4 cuộc thi quốc tế! Nếu cậu cũng có thể có thành tích này, đừng nói mắng Phương Tự, cho dù mắng Du Hiểu Dương tôi cũng sẽ giải quyết cho cậu. Cậu như vậy còn không phục Thời Quang? Còn muốn cùng hắn thi đấu sao? Tôi nói cho cậu biết, tất cả các kỳ quan Trung Quốc đang chờ đợi cậu ta giành vinh quang cho đất nước của mình kia kìa! Không nói hai giải đấu quốc tế, người ta xuống xong trận đấu sư tử con xong liền chuẩn bị cùng lão sư của cậu đối chiến...”
Vương quản lý nói xong đột nhiên phản ứng lại: “Đừng nói là cậu muốn trước trận thi đấu làm ảnh hưởng tinh thần của người ta đó chứ?”
“Tôi không có! Tôi vốn chỉ định nói vài câu với đám người Dịch Giang Hồ kia mà thôi, là Thời Quang tự mình xông vào!”
“Tốt nhất là cậu không có, chiến đội chúng ta cũng không phải như Đông Hồ chứng khoáng, không thể dung nạp loại thủ đoạn hạ lưu này!”
Vương quản lý gắt gao nhìn chằm chằm cảnh cáo Vương xung.
“Tôi thấy cậu vẫn là một thành viên trong đội nên sẽ cho cậu một lời khuyên cuối cùng, đừng cảm thấy định đoạn trước sẽ vạn sự đại cát, cao nhân nhất đẳng, đến bây giờ cậu cũng chỉ là sơ đoạn hay còn nói sơ đoạn vừa thua thiếu niên đoạn, tôi khuyên cậu thu hồi tính tình tiểu nhân và thủ đoạn của cậu lại, đem tinh lực đặt lên trên việc tăng cường thực lực cờ vây, lúc trước tôi nể mặt lão sư từ bỏ Thẩm Nhất Lãng ký tên cậu vào đội, cậu đừng để tôi hối hận nữa.”
Nói đến phần này Vương quản lý cũng lười lưu lại thể diện gì cho Vương xung, trực tiếp quay đầu rời đi, để Vương xung một mình nắm chặt hai tay, cấp tốc thở dốc.
“Vất vả cho ngài rồi, phóng viên Trần.”
Thời Quang dẫn phóng viên Trần leo lên cầu thang gác mái, ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà loang lổ.
“Lần trước anh nhắc tới kinh nghiệm trưởng thành của tôi, tôi liền nhớ tới nơi này, tại nơi này tôi bắt đầu với cờ vây.” Thời Quang nhẹ nhàng vuốt ve bàn cờ, Chử Doanh cầm quạt đứng ở bên cạnh, phía trên nước mắt trong suốt đặc biệt làm cho bọn họ an tâm.
"Khi còn bé cậu dùng bàn cờ này học cờ sao?" Thời tiết hôm nay vẫn nóng như trước, phóng viên Trần leo lên mấy bậc thang bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng nghe được Thời Quang nói vẫn chuyên nghiệp cầm máy ảnh chụp ảnh bàn cờ cổ.
“Vậy cũng không phải, tôi bắt đầu tiếp xúc với cờ vây từ bàn cờ này, nhưng tôi rất ít khi sử dụng nó, bàn cờ ở trong lòng tôi có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.” Thời Quang lấy ra công cụ dọn dẹp.
“Anh có phiền nếu tôi dọn dẹp một chút không? Trước đây quá bận rộn vẫn không tìm được thời điểm thích hợp.”
“Ồ, tất nhiên là không. Bàn cờ tốt như vậy để ở đây bụi bặm quả thật đáng tiếc.”Phóng viên Trần tò mò nhìn căn gác chất đầy đồ đạc.
Thời Quang đẩy cửa sổ ra, để cho ánh mặt trời chiếu vào, lại lấy ra hai cái bồ đoàn đặt ở hai bên bàn cờ, ý bảo phóng viên Trần ngồi xuống.
“Bàn cờ này a, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng kỳ thật sau lưng lại có một câu chuyện rất sâu xa.”
“Ồ? Là gì vậy?” Phóng viên Trần có chút cố hết sức ngồi trên bồ đoàn, một bên nhìn Thời Quang cầm lấy một cái bàn chải nhỏ cẩn thận dọn sạch bụi bặm trên bàn cờ, một bên đáp lời .
“Bàn cờ này, có nguồn gốc từ thời Ngụy Tấn Nam Bắc Triều, lúc đó chủ nhân của nó chính kỳ thủ số một tại Nam Lương.” Thời Quang dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Chử Doanh đang đứng bên cạnh.
[Tiểu Quang?] Chử Doanh cũng nghi hoặc nhìn về phía Thời Quang, không biết vì sao cậu đột nhiên nhắc tới chuyện cũ.
“Hả? Phong cách bàn cờ này thoạt nhìn đúng là của thời Ngụy Tấn, nhưng là của kỳ thủ đứng đầu Nam Lương? Cậu chưa bao giờ nghe nói về danh hiệu này sao? Kỳ thủ nổi tiếng nhất Nam Lương lưu truyền đến nay không phải chính là Dương Huyền Bảo sao, nhưng theo kỳ phổ được truyền lại, người này kỳ nghệ cũng chỉ là có vậy.
“Phóng viên Trần không hổ danh là người làm văn, cũng có nghiên cứu qua lịch sử của Nam Lương nha”
“Dương Huyền Bảo không chỉ kỳ lực không được, nhân phẩm lại càng thấp kém, hắn chính là dựa vào hãm hại vị kỳ sĩ đệ nhất Nam Lương này mà đạt được sủng hạnh của Hoàng đế.”
Thời Quang cho Chử Doanh một nụ cười trấn an, sau đó liền ném ra một quả sấm lớn.
“Đúng rồi, vừa rồi có phải vẫn chưa nói đúng không, kỳ sĩ bị hãm hại này tên là Chử Doanh.”
“Hả?” Phóng viên Trần sửng sốt, hắn vốn còn đang suy nghĩ Thời Quang đột nhiên cùng hắn nhắc tới nhân vật lịch sử gì đó là có ý gì, kết quả không nghĩ tới là loại tin tức này, hắn thậm chí có chút hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.
“Là ai? Chử Doanh, Chử Doanh của Vi Đạt võng?”
“Đúng vậy, chính là hai chữ kia.”
“Nhưng mà, từ khi Chử Doanh thắng liên tiếp tới nay, rất nhiều người đều đang tìm kiếm thân phận của hắn, nếu thật sự có kỳ sĩ cùng tên thời cổ đại mà nói, hẳn là đã sớm bị người đào ra rồi chứ?”
“Chử Doanh của Nam Lương mất tích ở cung đình lúc đó, ghi chép tiếp theo cũng đứt đoạn, chỉ lưu lại bàn cờ này cùng giọt nước mắt phía trên.”
Thời Quang nói đến đây tiếp tục nói ra tin tức không ngừng kinh hãi.
“Bất quá anh hình như cũng chưa biết nhỉ, Chử Doanh chính là lão sư của tôi.”
“Cái gì?” Phóng viên Trần cảm thấy đầu óc mình cũng không đủ dùng, hai cái tên Chử Doanh làm cho hắn hoàn toàn hỗn loạn.
“Trước đây ngài đã biết, giáo viên giác ngộ của tôi là Bạch Xuyên lão sư, nhưng phong cách chơi cờ của tôi nhiều hơn là chịu ảnh hưởng của một lão sư khác, anh ấy chính là Chử Doanh.”
Thời Quang dừng lại một chút tiếp tục nhấn mạnh:
“Là Chử Doanh của Vi Đạt võng.”
“Hình như tôi đã từng nghe qua Phương Tự Cửu Đoạn có nhắc tới chuyện một vị lão sư khác của cậu, nhưng cậu ấy không chịu nói rõ .” Phóng viên Trần đang cố gắng chắp vá thông tin đã biết.
“Ai, quả nhiên không nên trông cậy vào Tự ca mà.” Thời Quang thở dài, tiếp tục cúi đầu thanh lý bàn cờ.
“Không, cậu chờ tôi sắp xếp thông tin lại một chút, bàn cờ này là di vật cuối cùng của đệ nhất kỳ thủ Nam Lương Chử Doanh truyền lại đến nay, sau đó lão sư của cậu là Chử Doanh Vi đạt võng bất bại?”
“A, nếu anh muốn hiểu như vậy cũng không thành vấn đề.” Thời Quang rất hài lòng với câu trả lời của phóng viên Trần.
Mà Chử Doanh cũng trơ mắt nhìn phóng viên Trần vòng qua chân tướng, đem hai tên Chử Doanh lý giải thành hai người, đem mình dẫn vào trong mương, nhưng Chử Doanh cũng nghĩ không rõ Thời Quang hôm nay tha cho một vòng lớn như vậy với mục đích gì.
“Nhưng lúc trước không phải cậu nói cậu ở là Vi Đạt là "Như có thần trợ" sao?” Phóng viên Chen có những câu hỏi mới
“Có vấn đề gì sao? ‘Như có thần trợ’ thì không phải là do Chử Doanh dạy ra?” Thời Quang tự nhiên hỏi ngược lại.
“Ách, cái này...” Phóng viên Trần không được tự nhiên không có cách nào nói ra khỏi miệng.
“Là bởi vì kỳ phong của hai người chúng ta chênh lệch quá nhiều?” Thời Quang đột nhiên trở nên hiểu ý người, cũng không đợi phóng viên Trần nghĩ ra câu hỏi như thế nào liền trực tiếp trả lời:
“Kỳ thật đây cũng là chỗ bất đồng giữa tôi và Chử Doanh từ trước đến nay. Phong cách của Chử Doanh kín đáo hơn một chút, rất nhiều lúc anh ấy sẽ cảm thấy ưu thế là cầu ổn định, nhưng tôi lại có rất nhiều ý nghĩ khác. Lúc đầu tôi học cờ vây vẫn luôn bắt chước Chử Doanh hạ, thần đồng cờ vây mà ngài nhìn thấy lúc trước thay vì nói là tôi, không bằng nói là Chử Doanh đứng ở phía sau tôi hạ. Nhưng tôi rất nhanh liền cam lòng, muốn chơi cờ vây theo cách của riêng mình.”
Thời Quang tựa hồ lâm vào trong hồi ức, động tác trên tay chậm rãi xuống.
“Kỳ thật ngài xem tôi ở trong trận đấu chính thức có đôi khi bắt chước Chử Doanh làm không tệ đúng không? Tôi hiện tại nghĩ a, chúng ta cũng không cần phân cái gì mà kỳ của hắn, hay kỳ của tôi, chỉ cần tin tưởng vững chắc kỳ rơi trên bàn cờ là bước tốt nhất là tốt rồi. Hơn nữa, rất nhiều hạ pháp mới của tôi, Chử Doanh cuối cùng cũng tiếp nhận mà.”
Chử Doanh dùng quạt che mặt, phát hiện Thời Quang đã bắt đầu nửa thật nửa giả nhảm nhí.
“Kỳ thật tôi cũng đã sớm chú ý qua Chử Doanh lão sư, quả thật có thể nhìn ra hắn có rất nhiều biến hóa trong bố cục, nghe cậu nói như vậy, bố cục gần đây của hắn quả thật có điểm tương đồng với cậu.” Phóng viên Trần vẫn đang cố gắng theo kịp với Thời Quang.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thời Quang buông bàn chải xuống, lại cầm lấy một miếng vải mềm phun ẩm, tiếp tục lau bàn cờ.
“Có điều chuyện này nhờ ngài tạm thời giúp tôi giữ bí mật. Ngài cũng biết gần đây trên người tôi có rất nhiều tranh cãi tương đối lớn, tôi lo lắng sẽ có vài người làm liên lụy đến Chử Doanh, có lẽ vẫn nên chờ tôi đạt được nhiều thành tích hơn sau đó công khai tin tức này mới là tương đối tốt nhất.”
“Ách, cậu đối với thành tích hiện tại còn chưa đủ hài lòng sao? Cậu muốn đạt được mục tiêu nào khác à?”Phóng viên Trần theo bản năng hỏi.
“À, như thế nào cũng phải lấy danh hiệu hoặc là nhà vô địch thế giới chứ?” Thời Quang nhìn như tùy ý trả lời, lơ đãng bại lộ ra sự tự tin cường đại.
“Bất quá cũng nhanh, gần nhất chính là kỳ thánh chiến, sau khi tôi lấy được danh hiệu kỳ thánh cho dù thông tin lão sư tôi là Chử Doanh được tiết lộ hẳn là cũng sẽ không có nhiều người nói ra nói vào.”
“Xem ra cậu đã đối với danh hiệu kỳ thánh đã nắm chắc trong tay rồi?”
Với Sự nhạy bén của phóng viên Trần hắn đã lập tức nắm bắt được tin tức: “Thật sự đến ngày đó, tôi có thể làm một cuộc phỏng vấn độc quyền với Chử Doanh không? Tạp chí Thiên Hạ Cờ Vây từ sau khi sử dụng Chử Doanh lão sư làm trang bìa vẫn muốn mời hắn làm một cuộc phỏng vấn đặc biệt, nhưng vẫn không thể thành công. Nếu như có thể phỏng vấn Chử Doanh lão sư, thiên hạ cờ vây nhất định nguyện ý đăng tải.”
Ánh mắt Chử Doanh sau khi nghe được hai chữ phỏng vấn đều sáng lên, tuy rằng anh biết khả năng không lớn nhưng vẫn nhịn không được muốn thăm dò
[Tiểu Quang?]
“Có thể chứ.” Thời Quang đáp ứng dị thường sảng khoái, một trong những mục đích của cậu hôm nay chính là cái này.
“Nếu như tôi có thể lấy được danh hiệu kỳ thánh, danh sách phải cảm tạ nhất định là phải có Chử Doanh a, đến lúc đó cũng chính là thời điểm thích hợp nhất để phỏng vấn Chử Doanh. Tuy nhiên, bản thân Chử Doanh chắc chắn sẽ không xuất hiện, nhưng nếu phóng viên Trần có thể chấp nhận một cuộc phỏng vấn trực tuyến, tôi nghĩ rằng không phải là không thể thử.”Thời Quang mở ra điều kiện.
“Đương nhiên có thể, hình thức không quan trọng, phỏng vấn trên mạng cũng là phương thức mới trong thế kỷ mới mà.” Phóng viên Trần cũng sảng khoái đáp ứng.
[Tiểu Quang! Như vậy có thật là sẽ ổn không?]
Tin tức tốt như vậy đối với Chử Doanh mà nói kinh hỉ thật sự đến quá mức đột ngột, ngược lại có chút do dự.
[Yên tâm đi, em có thể bảo vệ anh mà Chử Doanh, đã đến lúc để cả thế giới biết em có một lão sư giỏi như thế nào rồi.] Thời Quang tràn đầy tự tin.
[Ô ô ô, Tiểu Quang....] Chử Doanh cao hứng đến không biết nói cái gì cho phải, ở trên gác mái bay tới bay lui, ánh mặt trời không biết từ lúc nào đã ảm đạm xuống, ở trong gác xép trở nên u ám, giống như nguồn sáng duy nhất đều tập trung lại tại nơi đây.
Thời Quang nhìn thấy không khỏi mỉm cười, cậu còn bổ sung với phóng viên Trần.
“Lão sư của tôi nghiên cứu lịch sử, nhất là Ngụy Tấn Nam Bắc triều, đối với cờ vây, Chử Doanh đặc biệt tôn sùng, kỳ lực không dưới Tiểu Bạch Long. Nếu ngài phỏng vấn anh ấy, ngài sẽ có thể lắng nghe anh ấy kể câu chuyện vừa rồi.”
“Cảm ơn, đến lúc đó còn mời cậu giới thiệu Chử Doanh lão sư cho tôi.” Phóng viên trần ghi lại điểm này trong máy tính xách tay của mình, chuẩn bị để thêm vào chương trình phỏng vấn sau đó với Chử Doanh.
Chử Doanh lẳng lặng nghe, bất giác dừng chân trước mặt Thời Quang không hề phiêu động, lúc này anh mới hiểu được, hài tử mà chính mình nhìn từ nhỏ đến giờ cứ như vậy từng bước từng bước mở đường, yên lặng thỏa mãn tất cả nguyện vọng của anh, thậm chí bao hàm trong đó có cả tiếc nuối anh chưa bao giờ có thể mở miệng nói ra.
[Chử Doanh? Em đã làm được rồi? Sao vậy, anh không vui?]
[Anh rất vui, cám ơn em , Tiểu Quang...] Chử Doanh lúc này mới phát hiện mình đã bất tri bất giác khóc không thành tiếng.
[Hai chúng ta còn cần gì phải nói cảm ơn cái gì đây? Sao một người lớn như anh vẫn còn thích khóc như vậy?]
Thời Quang làm cho thanh âm của mình hoạt bát lên, ánh mắt ôn nhu lại nhìn về phía lương sư hữu bích của mình.
[Em chỉ muốn đem những gì lịch sử đã nợ anh, giúp anh bù lại mà thôi, Chử Doanh, anh còn nhớ không? Em nói rồi, nhất định sẽ cho cái tên Chử Doanh truyền khắp đại giang nam bắc!]