Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành

Chương 56

Phương Tự vẫn là đứng không vững khi trước một buổi tối nhận được tin nhắn đòi hỏi của Thời Quang, ngày thứ hai chỉ có thể lái xe đón hai đứa nhỏ về thành phố, anh kỳ thật đã đáp ứng sẽ giúp cậu nói chuyện, thế nhưng đến tận khi đưa Thời Quang đến nhà, ba người trên xe một câu cũng đều không có nhắc đến sự tình thêm câu lạc bộ.

Phương Tự xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Thời Quang có chút né tránh ánh mắt, rốt cuộc nhịn không được.

“Các em định đoạn cũng được một tháng rồi, có kế hoạch gì khác không?”

Thời Quang ở phía sau nghe vậy, liền minh bạch Phương Tự là muốn mình tự nói ra, nuốt nước miếng một cái thăm dò.

“Em năm nay không dự định thêm vào câu lạc bộ”

“Cái gì?” Du Lượng nghe được đáp án ngoài ý muốn cả người đều sửng sốt.

“À, đúng vậy, tôi cảm thấy kí kết câu lạc bộ không có ý nghĩ gì”

Có một số chuyện khi mở miệng liền thông thuận lên, Thời Quang cảm thấy mình càng nói càng có lí.

“Cậu xem, kí kết câu lạc bộ là vì cái gì? Chẳng phải là để tham gia vi giáp đấu hay sao? Hơn nữa chúng ta chỉ mới sơ đoạn, sẽ không có cơ hội được ra sân, tôi kí kết mỗi ngày ngoài luyện kỳ một chút, còn bồi người khác luyện kỳ thì có ý nghĩ gì khác đây? Không bằng tự mình luyện hoặc tham gia vào một hội nghiên cứu cờ vây”

“Vì nguyên nhân này?” Du Lượng đối với phong cách tràn ngập tùy hứng của Thời Quang có chút vô lực.

“Cũng không phải như vậy, cậu xem đầu năm nay to to nhỏ nhỏ có không ít kỳ thi tổ chức nào là tân sơ đoạn tái, tân tú tái, còn có các loại chén tái, tôi chỉ cần trực tiếp tham gia, căn bản là không cần phải kí kết câu lạc b, tới đó chỉ lãng phí thời gian thôi, hơn nữa nếu thật sự muốn kí sau khi đoạt quan còn không phải chia cho các câu lạc bộ, nghĩ thế nào cũng thấy thiệt thòi hoảng, còn không bằng tự mình đánh ra một ít thành tích sau đó lại tìm câu lạc bộ bàn điều kiện”

“Vậy cậu định như thế... ?” Du Lượng cố tìm từ ngữ để hình dung về tật xấu của Thời Quang, thế nhưng khi nghĩ lại lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?

“Hừm, ngược lại cũng không sai”

Thời Quang thấy Du Lượng không phản ứng lại mới bình tĩnh.

“Tôi định đến Dịch Giang Hồ trợ giáo, nơi đó bầu không khí rất tốt, công tác ung dung, xin nghỉ thuận tiện, cũng có địa phương dời hồ sơ, cái gì cũng không bỏ lỡ”

“Dịch Giang Hồ?” Du Lượng chỉ là theo bản năng lập lại 3 từ này, trong buồng xe liền rơi vào yên tĩnh một hồi, Phương Tự ngồi ở ghế lái cũng nghe được tiếng thở ồ ồ của Du Lượng, có chút bận tâm quay đầu. Nhìn Du Lượng vẻ mặt bình tĩnh nhưng bàn tay đã nắm chặt lại từ bao giờ.

“Tiểu Lượng em có ý kiến gì không?”

Sự chú ý của Du Lượng căn bản không ở nơi này, dừng một chút mới tập trung trả lời.

“Em không biết, để em suy nghĩ một lúc”

Trong buồng xe bầu không khí như ngưng kết, Chử Doanh họ nhẹ một cái ánh mắt loạn phiêu.

[Cái kia.. Có chút lúng túng anh.. Đi trước đây]

Thời Quang lúc này cũng không biết phải làm ra phản ứng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chử Doanh nói xong, biến mất.

Thời Quang ngẩng đầu thông qua kính chiếu hậu cùng Phương Tự nhìn nhau, hai người đối với phản ứng như vậy của Du Lượng có chút ngoài ý muốn, đều luống cuống tay chân, Thời Quang nhìn Du Lượng chột dạ, không biết nói cái gì cho phải, cho dù Du Lượng có mắng cậu một trận cậu cũng có thể ở đây phản bác lại, thế nhưng hắn trầm mặc như vậy còn làm cho cậu cảm thấy bất an hơn. Phương Tự nhớ đến cậu lúc trước muốn cùng Thời Quang đến Dịch Giang Hồ, sợ cậu lại giở trò cũ, thế nhưng trước mắt có Thời Quang ở đây, anh có nhiều lời cũng khó nói ra được, chỉ có thể yên lặng tăng tốc độ lái xe, mau mau đem Thời Quang đưa về lại hảo hảo cùng sư đệ khuyên nhủ.

Mãi đến tận nhà Thời Quang, cả ba người cũng đều không mở miệng nói chuyện, Thời Quang xuống xe lấy đồ sau cóp, sau đó mới vòng sang cửa sổ gế phụ bên cạnh Du Lượng, điều chỉnh ngữ khí ung dung mới nói lời từ biệt:

“Cảm ơn Tự ca, em đi trước đây, rảnh rỗi sẽ đến Hắc Bạch vấn đạo tìm cậu chơi cờ” Du Lượng lúc này mới gương mắt nhìn Thời Quang qua cửa kính pha lê, như quyết tâm định một cái gì đó.

“Sư huynh, em muốn cùng Thời Quang nói chuyện riêng một chút”

Phương Tự còn chưa kịp nói lời nào, Du Lượng đã đẩy cửa bước xuống, Thời Quang đang kéo rương hành lí lui ra vị trí cửa xe, Du Lượng cũng không cho hắn cơ hội gì, trực tiếp kéo tay Thời Quang đi về phía trước, lưu lại Phương Tự một mình ở trong xe, lố đầu ra cửa kính nhìn theo phương hướng của bọn họ.

Thời Quang không hề chuẩn bị đã bị Du Lượng lôi đi, thế nhưng chưa đi được mấy bước liền cảm thấy không đúng, mới quăng tay Du Lượng ra.

“Ai nha, Du Lượng cậu làm gì vậy?”

Du Lượng thở ra một hơi, xoay người lại thật lòng nhìn Thời Quang.

“Thời Quang, cậu nói thật đi, tại sao lại muốn cùng Dịch Giang Hồ kí kết?”

Thời Quang bị ánh mắt đen nhanh của Du Lượng nhìn chằm chằm có chút không dễ chịu, nhưng ánh mắt cậu vẫn bâng quơ, nhớ đến chuyện trong quá khứ, đổi giọng lấy ra một nụ cười.

“Tôi không phải vừa nãy đã nói rồi sao, kí kết câu lạc bộ không có ý nghĩa gì”

Du Lượng theo thói quen cau mày, đôi mắt long lanh tựa thủy quang, thân thể nghiêng về phía trước, đè lại vai Thời Quang, chưa chịu từ bỏ lại truy hỏi:

“Cậu cẩn thận ngẫm lại, cậu cuối cùng có cái gì muốn nói với tôi không? Tìm lí do tùy tiện như vậy liền muốn bỏ qua chuyện này?”

Thời Quang ý thức được không đúng, nhưng vẫn cắn răng không buông.

“Dùng những lí do tùy tiện này? Du Lượng cậu nghĩ nhiều rồi, kí kết chuyện này không ảnh hưởng đến chúng ta chơi cờ”

Mùa đông ánh mặt trời nguyên bản không có nhiệt độ gì xuyên qua cây cổ thụ trước nhà Thời Quang chỉ còn dư lại bóng chiếu loang lổ trên người bọn họ. Thời Quang dùng sức nhắm mắt lại, vốn không thể nào quen thuộc hơn đột nhiên trở nên thật xa lạ, cậu gian nan phát ra âm thanh:

“Cuối cùng, một câu thật lòng cậu cũng không muốn nói với tôi? Thời Quang, cậu rốt cuộc xem tôi là cái gì?”

“Tôi..” Thời Quang nụ cười chậm rãi biến mất, trái tim như bị một bàn tay kịch liệt nắm lấy, cậu căn bản không dám đối mặt với ánh mắt của Du Lượng, cả người đều cứng ngắc. Cậu ẩn giấu bí mật quá nhiều, vào thời điểm này cũng không biết phải mở miệng làm sao.

Điểm ánh sáng cuối cùng trong mắt Du Lượng cũng theo hành động muốn nói lại thôi của Thời Quang mà dần dần tắt hạ, cậu buông bả vai Thời Quang ra lùi lại phía sau hai bước, thật giống như chuyện lúc nãy chưa hề xảy ra, cậu vẫn là khắc kỷ phục lễ thiên chi kiêu tử kia, âm thanh rõ ràng lại bình tĩnh.

“Được rồi, tôi hiểu rồi”

Nói xong cũng không lưu luyến, xoay người rời đi.Mở cửa xe ngồi xuống. Thời Quang trơ mắt nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ không ngừng chạy xa khuất tầm mắt, hai tay nắm chặt chiếc áo khoác trên người, mùa đông ở Phương Viên chưa từng lạnh đến vậy, thế nhưng bây giờ lại thổi đến mức cậu cảm thấy có chút lạnh.