Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành

Chương 55

Thời điểm Du Lượng cùng Phương Tự đến đã thấy Thời Quang cùng lười sư phụ đang thảo luận hình thái, bọn họ nhìn hai người đều có chút kinh ngạc, có điều Thời Quang rất nhanh phản ứng lại, hí hửng mở miệng:

“Du Lượng sao cậu lại đến đây rồi, buổi tối không gặp nên nhớ tôi?”

Du Lượng không thích ứng loại ngả ngớn này, mím môi chăm chú.

“Là sư huynh muốn cùng đại sư đánh cờ nên tôi mới cùng anh ấy đến”

“Lại tìm ta? Ta nơi này ngày thường môn đình lạnh nhạt, làm sao lại náo nhiệt lên rồi?”

lười sư phụ nở nụ cười vừa lúc hắn cũng bị tân hình thái của Thời Quang làm cho đau đầu đến sắp nức ra liền nhanh chóng oanh cậu đi.

“Nhanh, để ta cùng bạn mới xuống một bàn”

Thời Quang rên lên một tiến đứng lên nhường vị trí lại cho Phương Tự, Phương Tự cũng không khách khí, ngồi vào đối diện lười sư phụ, hướng hắn hành lễ.

“Đại sư xin chỉ giáo”

Lười sư phụ cũng trở nên nghiêm túc cùng hắn hành lễ, đoán trước tiên, Thời Quang vui vẻ hớn hở kéo Du Lượng ngồi xuống, chen ở giữa người Du Lượng, tiến lại gần tai cậu thì thầm:

“Có bao nhiêu náo nhiệt để nhìn a!”

Du Lượng liếc hắn một cái cũng không tránh né.

“Yên tĩnh”

Chử Doanh cau mày tâm tư hiển nhiên không ở trước mắt, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Trình độ của Phương Tự rõ ràng là cao hơn lười sư phụ, hơn nữa hắn cũng không khinh địch, chăm chú hạ, Lười sư phụ tận lực kéo ván cờ đến lúc thu quan, chính hắn cũng hiểu rõ chênh lệch, xoa mồ hôi trên trán thoải mái nhận thua.

“Được rồi, chênh lệch quá lớn, ta cũng không cần thiết con số, ta chịu thua”

“Đa tạ” Phương Tự thắng kỳ, xem như thở ra một hơi, liền có lễ phép hướng lười sư phụ hành lễ.

Lười sư phụ chỉ có thể đáp lễ. Lại nhìn một chút Du Lượng đang thầm thì to nhỏ cùng Thời Quang và Chử Doanh bên cạnh muốn nói lại thôi, chỉ có thể thở dài, bắt đầu đuổi người.

“Được rồi, cờ cũng đã hạ, các ngươi cũng nên về đi, trả lại cho ta một mảnh phật môn yên tĩnh”

“Ài, Lười sư phụ, chúng ta thấy ngài một mình trên núi cô quạnh mới đến đây tiếp ngài chơi cờ, sao ngài lại có thái độ này vậy?” Thời Quang nhịn không được đã muốn cùng lười sư phụ đấu võ mồm.

“Cũng không thiếu cậu, ta trong chùa còn thiếu người chơi cờ à? Bằng không lại giống như hôm qua nói xuất gia đi” lười hòa thượng lại liếc hắn một cái.

“Phốc~” Phương Tự vốn là hôm nay thái độ vô cùng đoan chính đến đây chơi kỳ, kết quả nghe được đến đó thực sự nhịn không được vui vẻ.

Thời Quang bất đắc dĩ lườm một cái

“Đã nói rồi, không được mà, tôi sẽ tự mình chú ý hơn”

“Biết chú ý là được mỗi lần thấy cậu liền không có chuyện tốt gì, mau mau cầm đồ vật đi đi, nếu không hết ngày lại phải lưu lại thêm một đêm”

[Tiểu Quang! Em cùng Du Lượng ở nơi này Vương Xung đi rồi, trại huấn luyện hôm nay có người dạy không?] Chử Doanh lúc này đột nhiên nhắc nhở Thời Quang.

Nguyên bản còn muốn nói gì đó Thời Quang đột nhiên sửng sờ, cậu nhìn Du Lượng liền cao hứng, cũng không ý thức đến vấn đề này, mau mau hỏi:

“Du Lượng hai chúng ta đều không trở lại, trại huấn luyện có người dạy không?” Du Lượng cũng bị hỏi cho ngớ ra, hai người cứng ngắc nhìn nhau, Thời Quang cả người lập tức nhảy lên, xông ra ngoài.

“Tôi đi thu thập hành lí, chúng ta nhanh lên”

Chử Doanh cũng không có vội vã cùng Thời Quang rời đi, hắn nhìn Thời Quang chạy ra ngoài, ỷ vào hai người không nhìn thấy, quay đầu đối mặt với Lười sư phụ.

[Đại sư..]

Lười sư phụ yên lặng thở dài, không thể không gật đầu, Chử Doanh trịnh trọng hướng lười sư phụ hành lễ, sau đó mới đuổi theo Thời Quang.

[Tiểu Quang, em chờ anh với!]

[Ai nha, Chử Doanh anh nhanh lên một chút!]

Đợi Thời Quang đi xa lười hòa thượng mới lần nữa mở miệng, còn chưa nói câu nào Du Lượng đã hỏi trước.

“Đại sư trong chùa có vị đại sư nào tên Chử Doanh không?”

“Chử Doanh? Ta còn đang thắc mắc các ngươi như thế nào đang yên đang lành lại đến tìm ta chơi cờ, thiết~” lười sư phụ một bên nói sang chuyện khác , một bên nhanh chóng suy nghĩ,

“Này, chẳng lẽ nào.. Đại sư ngài chính là Chử Doanh?” Phương Tự một bên giúp đỡ dò hỏi.

“Làm sao có khả năng, hết thảy tăng nhân đều tự vô danh, trước kỳ phổ cũng đã nói đến rõ ràng, ta cũng là vô danh, ta không quen biết danh tự người này” lười hòa thượng thề thốt phủ nhận.

“Chử Doanh là kỳ thủ có tiếng trên internet cờ vây cao thủ dạo gần đây, trong chùa không có tăng nhân nào tục danh là Chử Doanh sao?”

Du Lượng chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy hỏi, Chử Doanh ẩn thân ở Lan Nhân Tự trước mắt chính là suy đoán hợp lí nhất.

“Internet? Đùa gì vậy? Cậu mở điện thoại lên thử xem trên núi một chút tín hiệu cũng không có, còn nói gì đến internet?”

Lười sư phụ trực tiếp phủ nhận suy đoán của Du Lượng, nghĩ Thời Quang mấy chốc sẽ trở lại, vẫn là nên dời đi đề tài.

“Có điều tôi khuyên cậu một câu, thay gì đi tìm một Chử Doanh mờ mờ ảo ảo nhìn không thấy mò không được, không bằng vẫn là nên quan tâm đến thân thể bằng hữu của cậu một chút đi”

“Đại sư, ý ngài là sao?” Du Lượng nguyên bản còn chìm đắm trong vấn đề của Chử Doanh đột nhiên ngẩng đầu.

“Việc này cũng là do ta được kí thác, vốn không nên đối với người ngoài nhiều lời, các ngươi nghe qua thì cũng thôi, không nên cùng Thời Quang nói là ta nói!”

Lười sư phụ dặn dò bọn họ một hồi mới nói tiếp:

“Thời Quang ở phương diện cờ vây thiên phú cao bao nhiêu các ngươi chắc hẳn là không phải không biết, thế nhưng trời xanh đố kị anh tài a, có đôi lúc thiên phú quá cao lại dễ dàng tổn hao đến tuổi thọ”

Du Lượng nghe hắn nói như vậy sợ hết hồn, nghĩ đến Thời Quang lần lượt bị sốt, sắc mặt tái nhợt, chỉ có Phương Tự bán tín bán nghi.

“Thật hay giả vậy, ngài vừa nãy còn muốn nói cho hắn xuất gia đây”

“Ta chính là muốn thân thể hắn tốt hơn, ngươi còn nghĩ rằng ta nguyện ý độ hắn xuất gia sao, còn chưa đủ ầm ĩ đây?” lười sư phụ cảm thấy tâm lụy, nhịn không được thổ tào.

“Ta cũng cùng các ngươi nói thẳng luôn, thân thể đứa nhỏ này không tốt chơi cờ sử dụng đầu óc quá nhiều cùng với tâm tình thăng trầm đều trở thành gánh nặng rất lớn đối với thân thể hắn, nếu tình trạng đó diễn ra dễ dàng thụ cảm phong hàn, xuất hiện các loại bệnh trạng”

“Em ấy có biết không?” Phương Tự nhìn Du Lượng nắm chặt nắm đấm, thay cậu hỏi.

“Nửa năm trước ta đã nói cho hắn biết, để hắn chú ý thân thể, phàm là có chút điểm để tâm cũng sẽ không đến nỗi như vậy!” Lười sư phụ hơi có chút. khuếch đại.

“Hắn hiện tại vừa mới chơi cờ nhìn còn tốt, có thể dễ dàng trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, thế nhưng cơ thể vẫn luôn trong trạng thái này, nếu xảy ra chuyện gì hậu quả ta cũng đã nói qua trước đó, ta hạ sơn không được, các ngươi là bằng hữu của hắn vậy thì để ý đến hắn một chút”

“Vậy chúng ta có thể làm gì?” Du Lượng âm thanh run rẩy hỏi lên.

“Nếu vẫn muốn tiếp tục chơi cờ vậy thì để hắn nghỉ ngơi nhiều chút, tránh cảm lạnh, sinh bệnh là được” lười sư phụ hoàn thành giao phó của Chử Doanh, cũng coi như yên lòng, không muốn để bọn họ hỏi nhiều nữa>

“Được rồi, hôm nay ta đã quá lời, mời hai vị trở về đi”

“Cảm ơn đại sư” Phương Tự thay sư đệ không còn phản ứng gì của mình nói lời cảm ơn, sau đó liền kéo người đi.

“Tiểu Lượng, em cũng đừng quá lo lắng Thời Quang cùng lắm chỉ là sức đề kháng yếu một chút mà thôi, không sao đâu” Phương Tự nổ lực an ủi Du Lượng.

“Vâng, em biết sư huynh”

Du Lượng máy móc đáp lại Phương Tự, hiện tại đầu óc cậu có chút hỗn loạn, cũng không nói rõ tâm tình của mình là gì nhất là khi nhìn thấy Thời Quang cho dù như vậy rồi mà cả áo khoác cũng không kéo lên, một đầu mồ hôi lưng đeo túi chạy tới, quả thực là vừa đau lòng vừa tức giận.

“Cậu rốt cuộc có thể tự chiếu cố tốt cho mình hay không? Tình trạng sức khỏe còn biết không biết à? đổ mồ hôi như vậy còn chạy loạn khắp nơi!”

Du Lượng lại một lần nữa cởi khăn quàng cổ của mình quấn quanh cổ Thời Quang, còn thuận tay kéo khóa áo khoác lông vũ của cậu lên.

Thời Quang đột nhiên bị khăn quàng cổ của Du Lượng che khuất nửa mặt, hô hấp đều là mùi vị trên người của Du Lượng, lại vừa lên đến liền đã nói trúng, mở to đôi mắt cẩu tròn tròn nhìn hai người trước mặt, không hiểu sao qua một hồi bầu không khí đột nhiên thay đổi, cả người nhìn qua vô tội cực kì.

Du Lượng nhìn hắn như vậy hỏa cũng phát không ra được, chỉ có thể im lặng kéo cậu hướng về phía núi đi, Thời Quang bị ngăn trở thế nhưng cũng không ngăn cản được miệng cậu lầm bà lầm bầm oán giận.

Du Lượng cậu lại làm sao vậy? Hôm nay..”

“Cậu im miệng!”

“Ai nha!” Phương Tự nhìn bóng lưng hai người bọn họ phát sinh ý nghĩa không rõ, cảm thán. Ở bên cạnh Chử Doanh cười híp mắt nói chuyện cùng.

[Bất kể thế nào, tiểu Quang nhà tôi đều phải nhờ tiểu Lượng nhà cậu chăm sóc rồi, thật sự là khổ cực em ấy] kết quả vừa mới lên xe Phương Tự chưa được bao lâu đã nhận được điện thoại của Bạch Tiêu Tiêu gọi đến.

“Thời Quang rốt cuộc cũng có thể liên lạc được với cậu rồi, cậu và Du Lượng đều không liên lạc được chúng ta quả thật là gấp đến sắp chết rồi, hiện tại đã đến giờ dạy học, Thẩm Nhất Lãng trước hết chỉ có thể để mọi người đánh cờ luyện tập với nhau, cậu lúc nào mới trở về?”

“A a a, xin lỗi cậu cùng Alan chống đỡ giúp tôi một hồi, tôi cùng Du Lượng sẽ lập tức tới ngay” Thời Quang bị nói đến có chút thật không tiện.

Bạch Tiêu Tiêu tức giận đến không được, có chút không lựa lời, âm thanh của nữ vốn là có chút sắc bén, xuyên qua micro vang vọng khắp buồng xe.

“Hai người các cậu rốt cuộc là đang cái làm gì? Sáng sớm hôm nay một người cũng không thấy, không biết còn tưởng hai người bỏ trốn đi chơi lễ tình nhân!”

“Cái gì lễ tình nhân? Hai chúng ta đều là nam, cái gì mà lễ tình nhân? Chẳng lẽ không nên là chị cùng Thẩm Nhất Lãng à?”

Thời Quang cũng không biết tại sao lại đỏ mặt, nhịn không được phản kích trở lại.

“Cậu nói mò cái gì! Tôi còn phải đi hỗ trợ, các cậu mau mau trở về đi!” Bạch Tiêu Tiêu hoảng loạn tìm cớ tắt máy.

“Hôm nay là lễ tình nhân nhỉ?” Phương Tự liếʍ môi một cái cũng không biết đang nghĩ gì, nhấn ga tăng tốc.

“Sư huynh?” Du Lượng và Thời Quang đột nhiên bị Phương Tự tăng tốc làm ngã dựa ra gế sau, Du Lượng theo bản năng bắt lấy tay vịn kêu Phương Tự một tiếng.

“Cái này còn không phải là thấy có người hối sao? Muốn đến sớm một chút không? Ngồi chắc vào, anh tăng tốc đây” Phương Tự tìm một cái lí do hư hư thực thực lần nữa tăng tốc.

Dưới sự nổ lực của Phương Tự, Thời Quang và Du Lượng rất nhanh đã đến trại huấn luyện, hai người xông ra muốn đi tới chỗ dạy, bị Phương Tự gọi lại, sau đó từ trong cốp xe lấy ra hai bộ âu phục đưa tới, còn cẩn thận dặn Thời Quang một phen.

“Đây là âu phục anh nhờ may giúp em, rảnh thì thử một chút, không thích hợp còn có thể đi đổi”

“Biết rồi, cảm ơn Tự ca” Thời Quang cùng Du Lượng đồng thời ôm âu phục chạy vào.

Thời Quang cùng Du Lượng cũng coi như hiểu ngầm phối hợp đem tiết khóa cuối cùng nói xong, Thẩm Nhất Lãng gọi hai người bọn họ lại.

“Tối nay trại huấn luyện có tổ chức liên hoan, hai người nhớ tham gia”

“Liên hoan? Được, biết rồi” Thời Quang gật gật đầu cũng không nghĩ nhiều cùng Du Lượng trở về phòng.

Thời Quang nghĩ ngày hôm qua ở lại chùa cũng không có cơ hội tẩy rửa, còn chạy ra một thân mồ hôi, nên vừa về đến phòng liền vọt vào phòng tắm, chờ cậu đẩy khăn mặt đi ra Du Lượng đã bật máy sưởi lên, cầm quyển sách ngồi trên ghế lật xem, cậu thấy Thời Quang đi ra theo bản năng liếc nhìn một phen, nhịn không được bận tâm.

“Tóc còn nước, sao không lau khô đi”

Thời Quang tiện tay chà xát hai cái, vẫn là không thèm để ý.

“Một hồi là tự khô, không cần để ý tới đâu”

Du Lượng cố gắng kiềm nén hỏa khí, mím mím môi đứng dậy lấy từ trong phòng ra một cái máy sấy, đem Thời Quang ấn ở trên giường.

“Ngồi yên, đừng nhúc nhích, để tôi hong khô tóc cho cậu”

“Ồ? Làm sao đột nhiên lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Thời Quang ngoan ngoãn ngồi xuống, có chút thụ sủng nhược kinh.

“Đừng nói chuyện!” Du Lượng căn bản không muốn trả lời vấn đề này, trực tiếp mở máy sấy lên, Thời Quang tóc vừa đen vừa mềm mại, bàn tay Du Lượng xuyên tới xuyên lui máy tóc ướt nhẹp có chút thất thần.

Mãi đến khi Thời Quang ngồi lâu bên tay vẫn vang vọng âm thanh máy sấy mới bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

“Du Lượng cậu xong chưa, tôi cảm thấy nó đã khô rồi?”

“Há, được rồi” Du Lượng như bị đánh thức, vội vàng đem máy tắt đi, theo bản năng xoa một cái, mới xoay người đi thu thập, cậu đi vào nhà vệ sinh, lơ đãng nói một câu.

“Không đi thử âu phục sao?”

Thời Quang nhìn áo ngủ mình mới đổi một chút, cảm thấy bây giờ thay đổi cũng rất thuận tiện, liền chạy đến trước tủ quần áo, tiện tay mở ra túi chống bụi, nhưng chưa kịp thấy rõ thì Du Lượng từ phòng vệ sinh đi ra ngăn cản.

“Cậu lấy sai rồi, đó là của tôi”

“A? Thật sao?” Thời Quang thuận tiện treo bộ đồ trở lại, lại lấy một cái khác, áo sơ mi nằm bên trong âu phục, cậu cứ vậy thông thạo cởϊ áσ ngủ ra, hướng âu phục mặc vào người. Một bên còn hỏi Du Lượng.

“Cậu không thử sao?”

Du Lượng trầm mặc không để ý đến hắn, ngồi trở lại bàn tiếp tục đọc sách, nhưng nửa ngày một trang cũng không chuyển động, không khống chế được nhìn về phương hướng của Thời Quang.

Cuối cùng liền nhìn thấy Thời Quang đang đứng trước gương cố gắng thắt cà vạt, dằn vặt đến mấy lần, thủ pháp thực ra cũng không có vấn đề gì, thế nhưng thành phẩm đều rất oai, cuối cùng tự giận mình, dùng hệ pháp khăn quàng đánh một cái kết, Du Lượng thực sự không nhìn nổi nữa, đứng lên đem cái ‘khăn quàng đỏ’ của Thời Quang mở ra.

“Đừng nhúc nhích, cậu đến cùng là có năng lực tự gánh vác không vậy? Có cái cà vạt cũng thắt thành như vầy”

“Cậu còn không đến giúp, ngồi xem náo nhiệt cả nửa ngày” Thời Quang lí lẽ thẳng thừng còn oán giận Du Lượng

“Ai xem náo nhiệt!” Du Lượng có chút đỏ mặt nhịn không được phản bác.

“Không xem thì không xem lớn tiếng như vậy làm gì?!”

Thời Quang ưỡn ngực ngẩng đầu để Du Lượng giúp cậu buộc chặt cà vạt, còn tùy ý để Du Lượng đưa tay đến gáy giúp cậu chỉnh trang cổ áo gọn gàng, thậm chí còn cảm nhận được hô hấp yếu ớt của hắn, Thời Quang không biết làm sao lại cao hứng lên, đợi Du Lượng thả tay xuống, Thời Quang mới lui về phía sau một bước, đánh giá thành quả, cậu đưa tay liền đem âu phục của Du Lượng ra đưa đến bên cạnh hắn.

“ Tại sao cậu không mặc? Đồng thời mặc đi để cho tôi mở mang thêm kiến thức”

Du Lượng theo bản năng nhận lấy, do do dự dự một chút mới ôm âu phục vào phòng vệ sinh, không để ý đến Thời Quang ở phía sau kêu to.

“Cậu trốn cái gì? Lại không phải tiểu cô nương?”

Không lâu lắm, Du Lượng liền sửa sang cà vạt đi ra, Thời Quang hướng về phía hắn có chút sửng sờ, cậu chưa từng nhìn thấy Du Lượng hăng hái như vậy, không biết làm sao lại nở ra một nụ cười trì độn.

“Không tệ nha, mặc dù so với tôi còn kém một xíu nhưng mà cũng là một soái ca hiếm thấy”

“Xem ra cậu thân thể không được ánh mắt cũng không tốt, lần trước đi bệnh viện nên để bác sĩ kiểm tra mắt của cậu” Du Lượng liếc nhìn hắn một đi đến trước gương tiến hành thu dọn.

Thời Quang Không an phận đem cánh tay đặt lên vai Du Lượng, nhìn trong gương hai người ăn mặt âu phục tương tự chỉ có mày sắc hơi khác một chút, đáy lòng đột nhiên giống như nở ra một đóa hoa, tuy gương mặt Du Lượng không biểu hiện cảm xúc gì nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của hắn.

“Chúng ta một hồi cứ mặc như thế này đi thôi, để bọn họ mở mang kiến thức như thế nào là kỳ đàn song tử tinh!”

“Cậu đùa gì thế?” cũng không biết Du Lượng đang phản đối cái gì, Thời Quang cũng không cho hắn cơ hội giãi dụa.

“Sao vậy? Quyết định như thế đi”

Hai người cuối cùng ăn mặc âu phục đến buổi lễ, quả nhiên là bị mọi người ồn ào, Thời Quang mặt không biến sắc biểu thị tất cả mọi người là đều đang đố kị, ngay cả Bạch Tiêu Tiêu cũng góp vui.

“Hai người là đang mặc tình trang sao?” trêu chọc cũng đều không ảnh hưởng tâm tình vui vẻ của Thời Quang, cậu cùng Du Lượng ngồi cùng một chỗ xem các học viên khác biểu diễn tiết mục, cũng nhìn thấy Bạch Tiêu Tiêu và Thẩm Nhất Lãng ngồi cùng một chỗ đang lặng lẽ nói chuyện cảm thấy thoả mãn cực kì, quay đầu nhìn Du Lượng đang cau mày theo thói quen, liền không nhịn được đưa tay vuốt phẳng trán hắn.

“Mọi người đều vui vẻ, tại sao cậu lại cau mày? Tiếp tục như vậy sẽ rất mau già, nào cười một cái.”

Du Lượng không để ý liếc nhìn Thời Quang, Thời Quang cũng không để tâm.

“Nhìn tôi làm gì, chúng là bằng hữu, là đối thủ cả đời này, nếu cậu nhanh như vậy liền già đi thì tôi phải làm sao? Không được cậu phải cho tôi một hứa hẹn mới được.” Thời Quang duỗi tay đưa ra một ngón út.

“Vậy cậu phải đáp ứng tôi, cố gắng bảo trọng cơ thể của mình, không được tùy tùy tiện tiện sinh bệnh, được không” Du Lượng nghiêng đầu nhìn Thời Quang, hi vọng được hứa hẹn.

“Được, tôi đồng ý!” trong phòng ánh đèn lờ mờ cũng không làm cho nụ cười của cậu thất sắc nửa phần, Du Lượng nhìn Thời, rốt cuộc không nhịn được nở nụ cười, trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu, lúc này hai người còn chưa nhận ra, điện thoại trong túi Thời Quang lóe lên một tin nhắn.

“Buổi chiều Dịch Giang Hồ đã hồi âm cho anh, việc trợ giáo đã không thành vấn đề, tiểu tử em mau mau cùng Bạch Xuyên và Du Lượng thẳng thắn đi, xế chiều hôm nay nghe điện thoại xuýt nữa bị Bạch Xuyên bắt gặp, chút nữa thì đem anh liên lụy vào rồi”

TBC.

***************

Chử Doanh ngươi đây là muốn đem hài tử nhà mình giao phó cho Du Lượng chiếu cố sao?

Chúc mừng Du Lượng cửu đoạn được trưởng bối tán thành +1~