Cô loạt xoạt vài tiếng rồi đứng dậy, liên tục mở lời đảm bảo: “Thực xin lỗi, chị ơi, là do em đã suy nghĩ quá đơn giản. Cảm ơn chị đã nhắc nhở. Về sau em nhất định sẽ tự ý thức bảo vệ chính mình, tuyệt đối không khiến chị vì bảo vệ em mà bị thương nữa.”
Hơi nhấp môi, Hạ Lam nghe được câu này định nói gì đó, cuối cùng chỉ thấy ánh mắt cô trầm xuống, quay đầu sang hướng khác, không nói tiếp.
Từ lúc đó trở về sau, Hạ Lam giống như bị nhấn nút tắt tiếng, vô luận Tống Tư Âm có làm gì bên cạnh cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ thờ ơ, nhiều lắm cũng chỉ ‘ừ’ một hai tiếng.
Chẳng qua, Tống Tư Âm dường như chẳng hề để tâm đến điều đó, hứng thú như cũ mà ở bên cạnh người ta lầu bà lầu bầu.
Cuối cùng khi nhìn thấy nữ bác sĩ đến rút kim truyền dịch, Tống Tư Âm mới như nói chưa đã miệng liếʍ liếʍ môi, trên mắt hiện ra vẻ tiếc nuối.
Hai giờ liền trôi qua nhanh vậy sao?
Cô rõ ràng còn rất nhiều điều muốn chia sẻ cho người ta, tuy rằng rất có thể tình huống sẽ duy trì ở mức chỉ mình cô lải nhải.
“Chị ơi, tiếp đến chị định đi đâu vậy ạ?”
“Trở về làm việc.”
Nhất thời, nội tâm Tống Tư Âm tức khắc vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô không chút nghĩ ngợi liền buột miệng phủ định.
“Không được! Tuyệt đối không được! Chị vừa mới may vết thương với truyền dịch xong, sao có thể liền trở về làm việc được, chẳng lẽ không thể nghỉ ngơi chút sao?"
Nhíu chặt mày, Hạ Lam mang theo kinh ngạc mà nhìn đối phương: “Tôi chỉ bị thương ở tay, không phải người tàn tật, đầu óc còn tốt.”
Ngụ ý, tuy bất tiện một tay nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện đi làm việc.
Tống Tư Âm lâm vào bất đắc dĩ, không vui lẩm bẩm miệng, cô ở trước mặt Hạ Lam luôn xoắn xuýt, vô luận bản thân muốn nói cái gì cũng không thích hợp.
“Quan tâm cũng không được sao? Với lại, em biết chị tuy rằng chỉ bị thương ở tay, nhưng mà nó đâm sâu vào tận xương lận. Nhất định phải trở về Cục cảnh sát ngay sao?”
Hạ Lam trả lời: “Tuy án này đẫ kết thúc, nhưng những công tác tiếp theo còn rất nhiều, không thể cứ ném hết cho một mình Chu Đồng.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, vừa dứt lời, một giọng nói sang sảng vang lên trong không khí.
“Uầy, Hạ đại pháp y xử lí tay xong rồi? Đi đi đi, chúng ta mau chóng trở về, còn có nhiều việc cần xử lí lắm.” Nói xong, Chu Đồng nhanh chóng kéo tay Hạ Lam đi.
Ngồi vào ghế lái, cô thò đầu ra ngoài, không chút nghĩ ngợi nói vọng ra với Tống Tư Âm: “Bạn học Tống, hiện tại vụ án đã coi như kết thúc, có thể trở về một mình rồi nhỉ? Trong đội còn nhiều việc phải làm, tôi tạm thời không thể đưa em về được, ngại quá.”
“Không có việc gì, các...”
Lời còn chưa nói xong, Chu Đồng liền trực tiếp đạp chân ga, tuyệt tình định rời khỏi, căn bản chẳng có ý định đợi Tống Tư Âm đáp.
Khóe miệng run rẩy một chút, một cổ cảm giác khó chịu rất nhanh dâng lên trong lòng Tống Tư Âm.
Phải biết rằng, Tống Tư Âm là người không có thói quen thích làm phiền người khác.
Ngay cả khi Chu Đồng không nói như thế cô cũng sẽ không chủ động ngồi lên xe mà định tự mình đi xe điện ngầm trở về trường đại học.
Nhưng cảm giác đột nhiện bị người khác xem nhẹ, trong lòng liền có chút không thoải mái, đặc biệt khi người này còn đang theo đuổi Hạ Lam.
Không được, cô không thể để người khác xem thường, không được khiến chị ấy mất mặt!
Đôi mắt mang theo dư quang nhìn về hiệu sách cách đó không xa, đáy mắt Tống Tư Âm hiện lên ánh sáng chưa từng có.
...
“Đùng, đùng, đùng.”
Lượng lớn sách ầm ầm rơi xuống, Điền Hiểu Manh vừa mới chuẩn bị ra khỏi phòng nhìn thấy cảnh đó tức thì biến đổi sắc mặt.
“Âm Âm, ôi mẹ ơi, hôm nay cậu rốt cuộc bị làm sao vậy? Tại sao mua nhiều sách về quá thế?”
Chuyện là hiện tại Tống Tư Âm đang kéo cái xe đẩy nhỏ, nhìn qua rất giống nhà buôn bán sỉ sách.
Không chỉ như thế, toàn bộ số sách đó chồng lên nhau còn muốn cao hơn cả người cô.
Đối mặt với vấn đề của Điền Hiểu Manh, Tống Tư Âm thở ra thở vào vài hơi rồi mới thẳng sống lưng mang theo lí lẽ chính đáng mở miệng.
“Không có gì, chính là tớ đột nhiên muốn xin vào đội hình cảnh, cho nên bây giờ phải chuẩn bị thêm kiến thức.”
Nhạy bén nắm bắt điểm mấu chốt trong lời nói của Tống Tư Âm, đôi mắt Điền Hiểu Manh mở to, vẻ mặt khó mà tin tưởng được.
Cô vươn tay, sờ sờ trán bạn thân nhà mình, tựa hồ sợ rằng đối phương đột nhiên phát sốt.
Tống Tư Âm dở khóc dở cười né đầu mình ra, hờn dỗi mở miệng: “Tớ không có phát sốt! Chẳng lẽ Tống Tư Âm tớ đây nằm trong top học sinh ưu tú mà không thể tham gia công khảo hay sao?”
“À không, đây không phải vấn đề thành tích.” Vội vàng lắc lắc đầu, Điền Hiểu Manh nhanh chóng mở lời phủ định.
Trong mắt cô ngập tràn lo lắng.
Hiển nhiên, cô đang rất lo lắng vấn đề trạng thái tâm lí của bạn thân.
“Lúc trước không phải cậu đã nói sau khi tốt nghiệp muốn trở thành họa sĩ tự do sao? Còn nói sau khi có tiền sẽ đi khắp nơi du lịch, mỗi một nơi đi qua đều để lại một bức họa.”
Nghe lời Điền Hiểu Manh nói, mặt già của Tống Tư Âm khó tránh khỏi việc trở nên đỏ au.
Cô có chút xấu hổ.
Đúng vậy những lời đó đã từng là mộng tưởng lớn nhất trong cô.
Bước chân đến mọi miền Tổ quốc, dùng chính ngòi bút của mình lưu lại hành trình đã qua.
Ánh mắt mông lung, ngay cả chính bản thân cô cũng cảm thấy mơ hồ, gương mặt mất tự nhiên xoay ra một bên, lúng ta lúng túng cất tiếng.
“Không có... chỉ là nhân viên công vụ bình thường thôi, nếu không đậu thì thôi.”
Chẳng biết vì sao, một thân ảnh thon dài sét đánh không kịp bưng tai hiện lên trong đầu Tống Tư Âm. Bất luận cô có tự khống chế bản thân mình như thế nào, hình ảnh đó vẫn chẳng chịu biến tan.