Kia là hình ảnh Hạ Lam đứng từ xa chăm chú nhìn thân ảnh cô, hướng mắt vươn tay.
“Tiểu gia hỏa, có muốn theo tôi không?”
Cô căn bản không từ chối nổi.
Làm bạn thân của Tống Tư Âm nhiều năm qua, vừa nhìn bộ dạng mang ánh sáng lập lòe nơi đáy mắt của chị em đương nhiên Điền Hiểu Manh có thể mau chóng nhận ra mọi chuyện.
Cô ý vị thâm trường ‘a’ một tiếng, ngay sau đó câu mắt tròn hình trăng non.
“Phải không? Tớ thấy là vì vị tỷ tỷ pháp y lần trước làm trong đó đi? Chậc chậc chậc, có phải cậu thích vị pháp y kia rồi không?”
Lời vừa nói xong, cơ thể Tống Tư Âm đột nhiên run lên, đầu lắc như trống bỏi.
Theo bản năng lên tiếng phủ nhận: “Không có chuyện đó, cậu đừng nói bậy! Tớ là lỡ đồng ý với chị ấy sẽ cùng vào đội hình cảnh công tác. Chúng tớ chỉ là bạn bè mà thôi, sao tớ có thể thích chị ấy được?”
Hơi hơi nhướng mày, ánh mắt Điền Hiểu Manh nhìn Tống Tư Âm ngập tràn hoài nghi, bộ dáng đó hiển nhiên là không tin.
Có trời biết ánh mắt Tống Tư Âm khi nhắc đến Hạ Lam có bao nhiêu sáng.
Nhìn là biết bạn nhỏ này đã sớm tiến hóa cong thành nhang muỗi mà bản thân vẫn chậm chạp chưa nhận thức được.
“Được được được, cậu không thích nữ.”
Biết tính cách Tống Tư Âm có hơi chậm nhiệt, Điền Hiểu Manh đành không trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ bạn mình, cứ để thuận theo tự nhiên.
“Vậy cậu cứ chuẩn bị đăng kí làm nhân viên công vụ đi, tớ phải ra ngoài tìm công tu thiết kế quảng cáo gần gần đây để thực tập. Bây giờ ra ngoài thực tập hẳn sẽ không còn ở kí túc xá thường xuyên nữa, có rảnh liên hệ điện thoại nha~”
Nói xong, Điền Hiểu Manh liền dứt khoát đi ra ngoài.
Bên tai còn vang vọng lời bạn thân nói, Tống Tư Âm ngây ngốc nhìn bộ dáng đối phương rời đi, sau đó khóe miệng cong lên nụ cười buồn man mát.
Thật là... Thời gian nhanh như vậy liền trôi qua sao?
Sắp đến tốt nghiệp rồi.
Cảm xúc buồn bã trong nháy mắt dâng lên khắp người Tống Tư Âm, cô dùng sức chín trâu hai hổ đem toàn bộ số sách đem vào phòng ngủ nhưng cũng chẳng có tâm tình mở ra đọc.
Cô chán muốn chết bèn lấy di động ra lướt, vô tình mở ra album ảnh.
Một lần nữa tấm ảnh bức vẽ Hạ Lam đập thẳng vào mắt.
Thân thể bất giác ngồi thẳng dậy, gò má Tống Tư Âm hơi hơi đỏ lên.
Lúc thưởng thức bức họa mình vẽ, càng xem cô lại càng muốn đem nó lấy về.
Không được, nhất định phải lấy về!
Đây chính là tác phẩm có thể nói là xuất sắc nhất của mình!
Bất cứ giá nào cũng phải đem nó về!
Hít sâu một hơi, Tống Tư Âm hứng khởi mở khung thoại với Hạ Lam, lập lời thề son sắt mà nhắn tin.
Tống Tư Âm: [Chị ơi! Em có chuyện quan trọng muốn nói với chị. Chị nhất định phải đồng ý em!!!]
Liên tiếp ba dấu chấm thang a, tuyên dương lòng quyết tâm của Tống Tư Âm.
Nhưng mà giây phút gửi tin nhắn kia xong cô liền cảm thấy có chút hối hận.
Cô chính là vẽ lõa thể cho người ta, bây giờ đòi bản vẽ từ tay người ta hình như có chút thất lễ nhỉ?
Hơn nữa... chị ấy thích phụ nữ.
Bản thân sau này sẽ trở thành đồng sự lại đi cất giữ tranh vẽ lõa thể cũng không tốt lắm...
Tống Tư Âm càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cảm xúc bực bội tức khắc ngập tràn trong trí óc.
Cô cầm điện thoại, dự tính đem tin nhắn WeChat đi thu hồi. Ai ngờ thời điểm vừa click vào khung thoại một tin nhắn gửi đến đột ngột hiện ra.
Hạ Lam: [?]
Một dấu chấm hỏi nho nhỏ vô tình khiến cô cảm thấy áp bách, cả người ngập tràn cảm giác xấu hổ.
A a a! không phải nói công việc ở Cục cảnh sát rất bận rộn sao?
Như thế nào có thể trả lời nhanh như vậy nha?
Không thể đợi một chút sao? Tốt xấu gì cũng cho cô cơ hội giảm xốc đã!
Hơi mấp máy môi, Tống Tư Âm do dự mãi, hùng tâm tráng khí ban nãy giờ chẳng còn sót lại miếng nào.
Cô tùy tay đem tư liệu phụ đạo của mình chụp qua chụp lại rồi gửi qua cho Hạ Lam.
Tống Tư Âm: [Chị ơi! Em quyết tâm rồi, năm nay sẽ đăng kí khảo thí. Cho nên em muốn hỏi chị một chút rằng chị có thể làm ơn dạy cho em không?]
Một tấm ảnh meme thỏ nhỏ được gửi kèm.
Trên mặt mang vẻ cầu tình, cuối cùng còn không quên khóc lóc lăn lộn bán manh.
Tống Tư Âm: [Chị ơi! Làm ơn... Em đối với phương diện này rất là dốt đặc cán mai, mong chị đồng ý nha!]
Nhắn xong mấy câu này, Tống Tư Âm lướt nhìn lịch sử trò chuyện, hận không thể cho bản thân cái bạt tai.
Hùng tâm tráng khí ban nãy đâu?
Lòng quyết tâm muốn mang tranh về đâu?
Vậy mà bây giờ như thế nào đây?
A a a! Chị ấy đáng sợ quá! Thật sự không dám.
Sau khi nhắn mấy tin này, Hạ Lam vẫn chậm chạp không trả lời.
Đang lúc Tống Tư Âm lưỡng lự chẳng biết có nên nhắn tiếp hay không thì âm thanh ‘tinh tinh’ nho nhỏ lại vang lên.
Hạ Lam: [Có thể.]
Đúng vậy, mi không nhìn lầm, chỉ ngắn gọn hai chữ vậy thôi. Nhất thời, lòng Tống Tư Âm rơi vào mớ hỗn độn, vô số lạc đà Alpaca trong lòng gào thét.
Cô lướt lên xem lịch sử trò chuyện giữa mình với Hạ Lam, nhịn không được sầu não.
Hạ Lam mặc dù đã nói chuyện bình thường nhưng cũng quá lãnh đạm rồi.
Tin nhắn này một khi lan ra ngoài, ai nhìn vào mà chẳng thấy Tống Tư Âm đang liếʍ cẩu cơ chứ?!
Chuyện này, cô càng thêm khổ sở.
Vì sao cô phải như thế a?
Vì sao Hạ Lam lại lạnh lùng như thế?
Vì sao cô lại bất chấp mặt nóng dán mông lạnh?
Cô là đang mắc hội chứng tổng hợp Stockholm* sao?
(Hội chứng Stockholm: Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm. Còn có thể xuất hiện ở bất cứ ai nằm trong dạng quan hệ "vô cùng thân thiết và gần gũi trong đó một người xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ tâm lý hoặc và thể xác người còn lại.")