Thập Niên 60: Làm Giàu, Nuôi Con

Chương 8: “Mẹ, bụng mẹ đang kêu.”


Ục ục…

Tiếng bụng sôi vang lên khiến Lâm Khinh Khinh cảm thấy ngượng chín mặt. Cô chỉ muốn đánh mạnh vào bụng mình một cái. Tiếng bụng sôi ùng ục thế này thật sự làm mất hình tượng trước mặt một đứa trẻ.

Lục Hải Từ chớp mắt nhìn mẹ, rồi ngây ngô nói: “Mẹ, bụng mẹ đang kêu.”

Lâm Khinh Khinh ngượng ngùng đáp: “Ừ, mẹ đói rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên mẹ đến bệnh viện, không biết chỗ nào bán đồ ăn. Con có thể đỡ mẹ ra ngoài tìm không?”

Lục Hải Từ nhanh nhẹn trả lời: “Mẹ ơi, thím nói sẽ mang cơm tới cho chúng ta.”

Nghe nói có người sắp mang cơm tới, Lâm Khinh Khinh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tuy nhiên cô vẫn hỏi: “Thím nào vậy? Mẹ nhớ lúc mẹ ngã bệnh, con đã chạy đi gọi người giúp đỡ. Con còn nhớ những ai không? Khi mẹ xuất viện thì chúng ta phải đi cảm ơn họ.”

Lục Hải Từ vỗ ngực tự tin nói: “Mẹ yên tâm, con nhớ kỹ mà. Ba con từng dặn khi ba đi làm nhiệm vụ, những ai giúp đỡ mình thì phải ghi nhớ để sau này cảm ơn họ. Lúc mẹ bệnh, con đã chạy đi gọi mẹ của Đại Vượng, con gọi bà ấy là thím Tần. Sau đó thím Tần còn gọi thêm vài người nữa, họ đã cùng đưa mẹ tới bệnh viện. Nhưng mà… những người thím ấy gọi đến thì con… con không nhớ rõ.”

Nói đến đây, giọng Lục Hải Từ nhỏ dần, cậu cúi gằm mặt, cảm thấy có lỗi. Ban nãy cậu còn vỗ ngực cam đoan, vậy mà giờ lại không làm được. Cảm giác xấu hổ khiến cậu khẽ bặm môi.

Lâm Khinh Khinh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu bé, cảm thấy vô cùng thú vị. Cô mỉm cười, dịu dàng nói: “Tiểu Hải Từ thật giỏi, ba không ở nhà mà con vẫn có thể sắp xếp mọi việc trong nhà gọn gàng, đúng là một tiểu nam tử hán.”

“Mẹ, thật vậy chứ?” Lục Hải Từ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh như hai ánh sao, ánh nhìn rạng rỡ khiến cả khuôn mặt cậu tràn đầy sức sống.

Lâm Khinh Khinh bật cười thầm nghĩ, đứa trẻ này thật dễ dàng cảm thấy hạnh phúc. Cô gật đầu khẳng định: “Thật mà. Con nhớ kỹ thím Tần nhé, sau này chúng ta hỏi thím ấy thì chắc chắn sẽ biết ai đã giúp đỡ mình.”

Cái tên “thím Tần” mà Lục Hải Từ nhắc đến khiến Lâm Khinh Khinh nhớ lại. Lục Thừa và nguyên chủ từng nói qua về người này.

Lục Thừa đưa con đến đơn vị bộ đội từ năm trước, chủ yếu vì hai lý do. Thứ nhất là sức khỏe của dì anh không tốt, anh không muốn dì phải vất vả trông trẻ. Thứ hai là ở đơn vị bộ đội có nhà trẻ, trẻ em bốn tuổi vừa đủ tuổi vào học.