Ở tuổi 24, Tô Trân cuối cùng cũng nhận ra lý tưởng sống của mẹ mình, là đứa con gái đáng tự hào nhất của bà, cô được gả vào gia đình nhà họ Chu giàu có một cách vinh quang.
Chỉ là ngay từ lúc bắt đầu, Tô Trân đã cảm nhận được, chồng cô là Chu Khởi Hiên cũng không thích mình, thậm chí còn có chút chán ghét.
Từ lâu Tô Trân đã nghe nói anh ta có bạch nguyệt quang, anh ta si mê đối phương nhiều năm rồi, sau khi Chu Khởi Hiên bị từ chối vào ngày lễ tình nhân, Tô Trân còn nghĩ rằng giấc mơ đẹp của mẹ mình lại sắp thất bại, thì không ngờ một tuần sau, cô đã được ăn bữa tối đính hôn của chính mình.
Dường như nhà họ Chu có vẻ rất hài lòng với hôn lễ này, họ đã chi rất nhiều tiền để trang trí nơi tổ chức, lễ phục đính hôn cũng là mời nhà thiết kế nước ngoài về thiết kế đặt may cho.
Chu Chính Đình và Vương Lệ Dĩnh ăn mặc lộng lẫy đến tham dự, trên mặt là nụ cười nhẹ, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt hôi hám khó coi của cậu con trai Chu Khởi Hiên.
Tại tiệc đính hôn, mẹ chồng tương lai đã nắm lấy cánh tay mảnh mai của Tô Trân, khen ngợi cô con dâu ngoan ngoãn nghe lời trước mặt nhóm phụ nữ và bạn bè của mình hết lời.
Nhưng những gì xảy ra sau đó đã khiến Tô Trân cuối cùng cũng hiểu rằng, thật ra cái nhìn
của Chu Khởi Hiên đối với cô hoàn toàn không quan trọng chút nào.
Vì cho dù thế nào thì con trai cũng không mạnh hơn ba mình được.
Người thật sự coi trọng cô là ba của Chu Khởi Hiên, cũng chính là ba chồng của Tô Trân, Chu Chính Đình.
"Gần đây Khởi Hiên vẫn không chạm vào con à? Ở đây vẫn còn chặt như vậy?"
Một ngón tay của Chu Chính Đình vùi vào trong hoa huyệt mềm mại của Tô Trân, nhẹ nhàng nghịch phá.
Quản gia của gia đình đã bị sa thải, vậy nên trong phòng khách rộng lớn chỉ có ba chồng và con dâu.
Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, râu cạo nhẵn nhụi sạch sẽ, tóc mai cắt tỉa gọn gàng, ánh mắt sâu thẳm, nếu như nói người này mới ngoài ba mươi thì cũng không ai có thể nghi ngờ được. Mặc dù làn da trên mặt có một số nếp nhăn trưởng thành nhưng không hề ảnh hưởng đến hình ảnh xương cốt tuyệt mỹ của Chu Chính Đình.
Có lẽ Chu Chính Đình vừa mới kết thúc cuộc họp cổ đông xong, ông ném chiếc áo khoác lên ghế sô pha, chiếc áo vest đồng bộ bên trong vẫn chưa cởi ra, dưới chiếc áo vest là chiếc áo sơ mi trắng sang trọng đắt tiền, trên người vẫn còn mùi thơm như mùi gỗ được mang về từ văn phòng chủ tịch.
Thân là người đứng đầu nhà họ Chu, Chu Chính Đình có tài sản hàng chục tỷ đồng, hàng trăm nghìn nhân viên dựa vào tài sản của nhà họ Chu để kiếm ăn. Những bức ảnh của Chu Chính Đình trong trang phục chỉnh tề thường xuất hiện trong nhiều danh sách doanh nhân giàu có, luôn có người cầm ảnh chụp ông đi bàn tán thảo luận say sưa, tại sao Chu Khởi Hiên, con trai nhà họ Chu lại không được thừa hưởng vẻ đẹp trai của ba mình là Chu Chính Đình.