“Sâu nhỏ à! Ngươi đang làm cái gì đó?” Đại Hùng và Viễn Sơn cùng đi lại bờ sông, nhìn Thước Trùng đang đạp nước tới cao hứng.
“Ta đang bắt cá đó.” Thước Trùng chùi chùi mấy giọt nước ở trên mặt, vừa cười vừa nói. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng lung linh dưới ánh trời chiều, trong mắt Đại Hùng ngay lập tức dâng lên ý muốn ch*ch.
“Vậy cá mà ngươi bắt được đâu?” Giọng nói của Đại Hùng trầm thấp, đã có vài phần khàn khàn.
“Cá hả? Ta thả rồi.”Mặc dù cá đó vốn là Đại Thạch giúp cậu bắt.
“Vậy tại sao ngươi lại muốn bắt cá?”
“Ta bắt cá cũng không phải là vì muốn ăn chúng. Chỉ muốn chơi một chút thôi à.”
Trừ Đại Hùng thì cả hai huynh đệ Đại Thạch và Viễn Sơn đều cảm thấy người nọ nói chuyện như vậy làm cho họ cảm thấy vừa thú vị lại vừa buồn cười. Hình như là qua mấy ngày thì Đại Hùng đã có thể thích ứng với cái phương thức nói chuyện này của cậu.
Đột nhiên Đại Hùng bước xuống nước, vớt Thước Trùng lên vác trên vai.
“Lều của ngươi bọn ta đặt ở hướng bên trái dòng sông đấy.” Viễn Sơn chỉ chỉ, rất quan tâm mà nhắc nhở.
“Đại Hùng, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Trước mặt nhiều người như vậy mà bị hắn vác lên vai. Thước Trùng giãy dụa muốn đi xuống, có cảm giác bất an vô cùng.
“Ngươi ngoan ngoãn một chút đi sâu nhỏ!” Đại Hùng vỗ vỗ cái mông của Thước Trùng vài cái. Bước vài bước đã đến chỗ cái lều.
“Ngươi muốn làm gì?” Thước Trùng khẩn trương lui về phía sau.
“Ta muốn ch*ch” Đại Hùng nhìn cậu bằng ánh mắt nóng rực. Tiến về phía cậu kéo mạnh da hổ xuống.
“Bây giờ vẫn còn là ban ngày đó! Trời còn chưa có chuyển tối nữa.” Mà bên ngoài vẫn còn có nhiều người đang làm việc, bọn họ lại ở trong lều ch*ch sao?
“Tại sao lại không thể ch*ch vào ban ngày?” Đại Hùng vô cùng khó hiểu nhìn Thước Trùng, một tay vẫn kéo da hổ trên người cậu xuống.
“Ngươi làm cái gì mà gấp vậy?”
“Ta sáng mai sẽ đi gϊếŧ sói.”
“Sói? Tại sao lại có sói ở đây?”
“Ở gần đây lúc nào cũng có. Bất quá là chưa tiêu diệt thôi.” Thừa dịp Thước Trùng vẫn còn đang thất thần, Đại Hùng đã bắt đầu khi dễ người ta tiếp.
“Vây tại sao ngươi lại phải đi? A! Đại Hùng, râu của ngươi đâm vô người ta này.” Thước Trùng méo méo miệng, không vui hô.
Đại Hùng sờ sờ đám râu cứng cứng của mình, trong một lúc kích động đã quên rằng nếu mình quá thô lỗ sẽ làm cho cái người nho nhỏ này bị thương.
“Không phải ta đi một mình. Là ta theo giúp đỡ Đại Thạch.”
Thước Trùng đã hiểu được một chút rồi. Cái này vốn không phải là trách nhiệm của Đại Hùng nhưng hắn lại đồng ý hỗ trợ, nhất định là vì giúp đỡ Đại Thạch tạo uy tín. Thật sự là quá nghĩa khí!
Nhưng mà hắn cũng đâu cần phải kích động như vậy đâu!
“Ngươi ngoan ngoãn chút đi! Ta muốn làm bù cho mấy ngày ta rời đi nữa đó !”Đại Hùng không hài lòng khi thấy Thước Trùng giãy dụa. Một tay dứt khoát lột dần quần áo của Thước Trùng xuống, tay còn lại giữ cố định cả hai cổ tay của cậu ở trên đầu.
“Cái gì? Đây là cái đạo lý gì vậy hả? Còn có chuyện này nữa sao!”
……
Một lúc lâu sau, khi màn đêm buông xuống, đại khái cũng đã nửa đêm rồi. Thước Trùng ngay cả khí lực để kêu to cũng không còn. Chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
“Đại… Đại Hùng… Ta không nổi nữa… Tha ta đi….”
“Thêm một chút nữa.” Đại Hùng vẫn tiếp tục động tác, vẻ mặt rõ ràng là vẫn chưa thỏa mãn. Nhìn thấy vẻ mặt vừa suy yếu lại vừa cố gắng che giấu kɧoáı ©ảʍ của Thước Trùng, không biết sao Đại Hùng lại thấy vô cùng đẹp, một khắc cũng không thể dừng lại.
“Ngươi… Đồ dã thú !” Thước Trùng duỗi chân nghĩ muốn đá Đại Hùng một cái. Đáng tiếc là cơ thể không còn khí lực, vừa giơ chân lên liền nhuyễn nhuyễn rớt xuống, bị Đại Hùng kéo lấy quàng trên lưng hắn.
“Sao ngươi cứ mắng ta là dã thú mãi thế? Không còn từ khác sao?”
“Ngươi tên hỗn đản này!”
“Trứng gì ở đây?”
“Ngươi…Ngươi… Ngươi đi chết đi!”
“Ta chết rồi thì ai đi kiếm thịt cho ngươi ăn? Yên tâm. Ta sẽ nuôi ngươi đến khi có da có thịt, mập mạp béo tốt.”
“Nhưng ta sắp chết rồi…. A!” Tại sao cả những lúc như thế này mà cậu cũng có cảm giác nữa vậy? Chẳng lẽ cậu có thiên phú dị bẩm ở phương diện này sao? Không! Không! Không! Thiên phú dị bẩm hẳn phải là cái con gấu bự này mới đúng chứ!
Khóc không ra nước mắt! Trời ơi! Cho cậu chết ngay bây giờ luôn đi!
Khi Thước Trùng tỉnh lại thì Đại Hùng đã không còn ở đó. Bên ngoài ánh mặt trời đã lên cao lắm rồi.
Giãy dụa cố gắng đứng lên, Thước Trùng nhìn những vết bầm xanh tím trên người mình. Không nói tới chuyện quá kỳ cục thì lần này cậu cũng không thể bước chân ra đường gặp người khác rồi. Chẳng lẽ trong những ngày này cậu sẽ phải chết đói trong lều sao?
“Sâu nhỏ, ngươi tỉnh rồi sao?”Viễn Sơn vén rèm bước vào, nhìn thấy vẻ mặt sầu khổ của Thước Trùng liền bị chọc cười.
“Ngươi cười cái gì?” Thước Trùng cảm thấy vô cùng mất mặt, muốn tìm thứ gì đó che đi thân thể đầy dấu vết của mình để đứng dậy.
Viễn Sơn ngồi cạnh Thước Trùng, vừa cười vừa nói.
“Không cần che đâu. Tối hôm qua người kêu rất vang dội mà. Sao bây giờ lại thẹn thùng rồi?”
“Ta… Ta… Ta.. Đó là..” Lắp bắp không nói nên lời. Đại Sắc Hùng này! Xem ra sau này nếu cậu muốn sống sót thì hẳn là phải học công phu da mặt dày rồi.
“Ta đói rã người rồi đây.”
“Vậy vừa đúng lúc, để ta cho người mang đồ ăn tới.” Khi để thức ăn trước mặt Thước Trùng, khuôn mặt cậu ngay lập tức bừng sáng lên. Thấy vậy, ý cười trên mặt Viễn Sơn càng rõ hơn. Bây giờ thì hắn đã dần hiểu được vì sao một người luôn chỉ độc lại độc vãn như Đại Hùng lại dẫn một người hoàn toàn không có năng lực sinh tồn như con sâu nhỏ này theo bên người như vậy. Cậu ấy quả nhiên vô cùng đặc biệt so với những người ở đây.
“Yên tâm. Trước khi đi, Đại Hùng đã dặn dò ta phải chiếu cố ngươi. Ta sẽ không để ngươi bị đói bụng đâu.”
“Ngô…. Thật sao?” Thước Trùng cười cười. Trong lều khá tối nhưng cậu không cần nhìn vẫn có thể biết bây giờ mặt mình rất hồng. Cái con gấu bự đó mà lại tỉ mỉ vậy sao? Trước khi rời đi cũng không quên chuẩn bị trước cho mình.
“Như thế nào? Cảm động rồi sao? Có phải là cảm thấy Đại Hùng rất tốt phải không?”
“Đâu có đâu!”Thước Trùng lập tức phản bác, thiếu chút nữa bị mắc nghẹn.
Lấy nước đưa qua cho Thước Trùng, Viễn Sơn cảm thấy thật buồn cười.
“Cái này có gì đâu mà xấu hổ? Đại Hùng mặc dù có chút thô lỗ nhưng hắn vẫn rất thông minh. Những việc gì cần chú ý hắn sẽ rất cẩn thận.”
“Bọn họ đi tiêu diệt lang, sao ngươi lại không đi?” Nhanh chóng nói sang chuyện khác. Chung quy thì cậu vẫn cảm thấy là nói chuyện cùng người kia rất nguy hiểm, có cảm giác như đang bị nhấn chìm.
“Đây là lúc Đại Thạch thể hiện. Ta nếu đi cùng thì chẳng phải là sẽ giống như lúc tỷ thí, phân không ra kết quả sao?”
“Vậy cũng đúng. Ngươi thật sự là một hảo huynh đệ.” Thước Trùng cảm thấy tình cảm hai huynh đệ này tốt lắm. Cậu còn tưởng là mình sẽ được chứng kiến một màn gia đình nhà giàu vì quyền lợi đấu đá nhau ở thời tiền sử này chứ.
“Có phải là hảo huynh đệ hay không thì ta không biết. Bất quá Đại Thạch thích hợp làm tộc trưởng hơn ta. Mà ta cũng không thích làm mấy chuyện phiền toái đó.”
“Ngươi muốn giống như Đại Hùng đi khắp nơi du lịch sao?” Cậu nghe Đại Thạch nói qua chuyện này.
“Là có chút hâm mộ. Có thể giống Đại Hùng đi du lịch ở những địa điểm khác nhau, tự do quyết định nơi mình muốn tới quả là thú vị. Nhưng mà giống như hắn làm một vị anh hùng mà bộ lạc nào cũng tôn sùng thì ta không có hứng thú.”
“Tại sao?” Đã sớm có cảm giác rằng Đại Hùng rất có danh vọng trong bộ lạc. Không nghĩ người này còn là nhân vật anh hùng được người ta kính ngưỡng. Hú… Hú… Vận khí của cậu quả nhiên là quá tốt rồi! Nhưng ở đây không phải là rất sùng bái loại anh hùng này sao? Tại sao Viễn Sơn lại không muốn?
“Bởi vì ta lười. Đối với Đại Hùng thì chuyện đánh chết dã thú, tiêu diệt kẻ địch là những chuyện rất đơn giản nhưng mà đối với những ta thì đó là những hành động phí thời gian. Nếu như vậy thì còn gì là tự do của ta nữa?”
“Nói rất đúng. Chuyện này ta có thể hiểu ngươi.”
“Tại sao?”
“Tại vì ta cũng rất là lười.”
“Ha ha ha….”
“Ha ha ha….”
Có Viễn Sơn ở đây thì cậu cũng không quá bất lực như khi phải một mình đợi Đại Hùng ở nơi xa lạ này.
“Viễn Sơn, ngươi với Đại Hùng làm sao mà quen biết nhau vậy?”
“Trước đây rất lâu, khi bọn ta vẫn còn chưa trưởng thành. Có một ngày bị tộc nhân của bộ lạc khác vây bắt ở trong khu rừng gần đây, lúc đó Đại Hùng đi ngang qua nên cứu ta. Hắn thoạt nhìn cũng bằng tuổi bọn ta nhưng mà lại khỏe hơn bọn ta rất nhiều.”
“Cho nên tiện thể ngươi liền dẫn hắn tới bộ lạc của ngươi?”
“Sau đó, Đại Thạch trốn thoát được nên chạy tới cứu ta. Thấy Đại Hùng cứu ta còn tưởng là hắn đang khi dễ ta liền tiến lên đánh hắn. Đại Hùng dường như rất thích sự dũng cảm của Đại Thạch liền không giải thích mà bắt luôn hai người bọn ta đi. Cho tới khi Đại Thạch bị hắn đánh ngã xuống đất thì mới hiểu chuyện gì đã xảy ra nên nhân tiện mang Đại Hùng về Lộc Tộc của bọn ta.”
“Ta đoán các ngươi hẳn là muốn giữ hắn lại.”Người mạnh hả? Tất nhiên là mọi người sẽ muốn mượn sức. Đây là quy luật vạn năm không đổi.
“Ta đúng là có ý nghĩ như vậy. Bất quá Đại Hùng nói hắn sẽ không dừng chân ở một chỗ quá lâu. Nhưng mà vì hắn rất thích Đại Thạch nên làm bằng hữu với bọn ta. Đại Thạch từ khi bị hắn đánh ngã liền vô cùng không phục, ngày nào cũng lại tới khiêu chiến. Đại Hùng đã đáp ứng, nếu một ngày Đại Thạch có thể đấm vào mặt hắn thì lúc đó hắn mới rời đi.”
“Mất bao lâu?” Thước Trùng nghe kể về chuyện xưa của họ vô cùng say mê. Đột nhiên phát hiện rằng mình rất hâm mộ nhiệt huyết và tình bạn của họ. Không giống như mình, cho tới bây giờ cũng vẫn cô đơn một mình.
“Hai mươi ngày. Đại Thạch mỗi ngày đều rèn luyện thâu đêm suốt sáng, rốt cuộc thì trong cuộc tỷ thí ngày thứ hai mươi đấm được vào mặt Đại Hùng.”
“Nói như vậy trước kia Đại Thạch là lấy Đại Hùng làm mục tiêu rèn luyện?”
“Đúng vậy đó. Sâu nhỏ à, ngươi không biết chút gì sao? Chuyện của Đại Hùng ta còn biết không ít nữa là.”
“Không…Không biết.” Thước Trùng ngượng ngùng sờ sờ mũi. Mình quá lơ là rồi, đã quên rằng chính mình từng cảm thấy việc nói chuyện phiếm với người này rất nguy hiểm sao.
Một ngày trôi qua. Hai ngày trôi qua. Lúc đầu, Thước Trùng còn cảm thấy có chút may mắn, không có con dã thú nào ở đây tác quái, cậu có thể dễ chịu một chút. Nhưng mà sau một thời gian thì Thước Trùng bắt đầu cảm thấy bất an.
Từ lúc tới thế giới này tới giờ, cậu vẫn chưa rời khỏi người Đại Hùng. Có lẽ là vì lần đau tiên mở mắt ra sau khi tỉnh lại ở đây thì may mắn gặp Đại Hùng. Cậu căn bản là không có thời gian đi tiếc thương cho cơ thể của mình ở bên kia đã mất đi tánh mạng, lại càng không lo lắng chính mình phải sinh tồn thế nào ở thế giới này. Tất cả khoảng thời gian của mình đều bị Đại Hùng chiếm lấy. Bây giờ không gian đó bị bỏ trống rồi. Tâm lý bắt đầu cảm thấy hư không.
Cậu có chút hối hận vì sao trước khi Đại Hùng đi mình lại không tiễn hắn hoặc là nhắc nhở hắn lúc đối mặt với đàn sói phải cẩn thận. Mặc dù hắn rất cường đại nhưng mà vạn nhất xảy ra chuyện gì, cậu ngay cả một cơ hội để từ biệt hắn cũng không có sao?
Nếu đã không còn con gấu bự này thì cậu ở xã hội nguyên thủy này chỉ còn một con đường chết thôi.
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên những tiếng hoan hô rất lớn. Thước Trùng nhanh chống chạy ra khỏi lều.