Trọng Sinh Chi Sử Tiền Đại Hùng Dưỡng Mễ Trùng

Chương 7: Cùng hảo huynh đệ tranh chức tộc trưởng

“Cầm thú! Ngươi đúng là cái đồ cầm thú!” Khi cậu tỉnh lại thì đã không thể biết được đã trôi qua ngày thứ hai bao nhiêu lâu nữa. Thước Trùng chỉ có thể vô lực dựa vào lưng của Đại Hùng, ngay cả khí lực để giãy giụa cũng không còn. Cả ngày hôm qua, không biết mình đã bị Đại Hùng lăn qua lăn lại tới khi nào, cuối cùng thì chỉ thấy một đạo bạch quang rồi trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh. Làm cho bây giờ thắt lưng cùng với chỗ đó của cậu đau nhức lợi hại. Ngay cả đi đường cũng đi không nổi.

Lần đầu tiên căm hận vì sao vốn từ của mình lại nghèo nàn tới như vậy, chỉ có thể nghĩ ra được vài câu mắng chửi người khác. Nhưng mà hiện tại dù cho cậu có mắng thô tục đi nữa thì Đại Hùng cũng không thể hiểu được.

Muốn giơ tay lên đấm vài quả vào lưng Đại Hùng. Đáng tiếc là vừa giơ tay lên đã bất đắc dĩ phải vô lực bỏ tay xuống, không thể làm gì hơn là lấy răng cắn cắn lên vai hắn. Mắt thấy cậu có loạn cắn bao nhiêu thì Đại Hùng cũng không đau không ngứa nên cuối cùng cắn một cái lên tai hắn. Lập tức liền cảm giác được hơi thở của Đại Hùng có chút không ổn.

Có hiệu quả rồi!

“Nếu ngươi lại cắn chỗ đó, ta sẽ lại làm ra hành vi cầm thú đó.” Đại Hùng nói ra một câu làm cho Thước Trùng đang tỏ ra đắc ý nháy mắt ngoan ngoãn trở lại. Cậu thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể ghé vào lưng hắn.

“Đại Hùng, có phải là chúng ta sắp đến cái bộ lạc mà ngươi nói tới hay không?”

“Ngô, cũng sắp tới rồi đó.”

“Ngươi trước kia đã từng đi đến nơi đó rồi sao?”

“Cũng đi qua đó mấy lần rồi. Mỗi lần đi đâu gần đấy sẽ ghé lại bộ lạc này nghỉ ngơi.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện thì đột nhiên thấy cách đó không xa có một thân ảnh cao lớn đi về phía họ, tựa hồ như đang vô cùng cao hứng, mãnh liệt vẫy vẫy hai tay.

“Đại Hùng! Sao trễ như vậy ngươi mới tới?” Người nọ đi đến gần, cũng là một vị mãnh nam tiêu chuẩn nữa, khí thế thì không uy nghiêm như Đại Hùng, nhưng mà so sánh cùng Đại Hùng thì không khác biệt lắm. Hơn nữa tráng hán này không đi một mình mà có dẫn theo một con hươu cao lớn vô cùng, không ngừng cọ xát a cọ xát lên vai người nọ, cảnh tượng đó hài hòa một cách kì dị.

Hay đây là người của Lộc Tộc? Thước Trùng đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Đại Hùng cũng dẫn một con gấu bự theo làm bạn thì cả người dâng lên từng trận ác hàn.

“Đại Thạch! Làm sao ngươi lại biết rằng ta muốn tới đây?”

“Đương nhiên rồi! Ngươi đã giúp cho một tiểu bộ lạc ở gần đây đánh bại tộc ăn thịt người, tất cả mọi người đều được nghe về việc này rồi.”

“Đây là.” Nhìn trên vai Đại Hùng có một cái đầu nho nhỏ lộ ra, Đại Thạch bèn hỏi.

“Đây là Thước Trùng.”

“Đại Hùng, mau buông ta xuống.” Để cho người ta thấy cậu bị cõng ở trên vai Đại Hùng thì quá tổn hại tới lòng tự tôn của nam nhân rồi.

Từ trên lưng Đại Hùng tuột xuống, đã quên mất chuyện hiện tại mình đang trong tình trạng cả người vô lực, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã nằm xuống đất.

Đại Thạch lần đầu tiên mới thấy được một người vừa nhỏ nhắn lại vừa thanh tú như vậy nên vô cùng kinh ngạc, lại thấy cậu sau khi đi xuống thì nằm trên đất thì đột nhiên hiểu rõ nói.

“Hèn chi lại gọi là sâu nhỏ! Cậu hẳn là không biết đi đường mà chỉ có thể bò thôi đúng không?”

Đại Hùng nghe thế liền thoải mái cười lớn. Thước Trùng vừa tức lại vừa hận, chỉ muốn chui xuống lòng đất ngay lập tức.

“Ngươi tại sao lại ở đây một mình vậy?” Vui đùa chấm dứt, Đại Hùng nhìn nhìn con mồi ở trên lưng Đại Thạch hỏi.

“Không có gì. Dù sao ở trong tộc cũng nhàn rỗi, không bằng chạy ra ngoài săn thú.” Đại Hùng không bỏ qua một tia cô đơn hiện lên trong mắt Đại Thạch nhưng cũng không tiếp tục hỏi nhiều.

“Đi thôi. Ta dẫn các ngươi về bộ lạc.”

Quả nhiên Lộc Tộc là một bộ lạc rất lớn, người thì cao to, đông đúc, vô cùng náo nhiệt. So sánh với cái bộ lạc nho nhỏ kia quả nhiên là một trời một vực. Rất nhiều người nhìn thấy Đại Hùng đều lấy vẻ mặt nhiệt tình đi tới chào hỏi hắn. Chắc là trước đây, Đại Hùng ở chỗ này làm qua không ít việc tốt giúp họ rồi. Nếu không cũng sẽ không có nhiều người tôn kính tới vậy.

Tộc trưởng của bộ lạc này là một lão giả vô cùng tỉnh táo. Khi nhìn thấy Đại Hùng thì vô cùng hớn hở.

“Đại Hùng à. Nghe nói là ngươi vừa tiêu diệt Thực Nhân tộc sao? Thật là càng ngày càng dũng mãnh.”

“Không có gì. Đâu phải là một mình ta mà tiêu diệt được bộ lạc đó, còn có những người của bộ lạc nhỏ kia hỗ trợ, phối hợp nữa mà.” Đại Hùng không một chút kiêu ngạo, thản nhiên trả lời nhưng thái độ khi nói có thể nghe ra được ý tôn kính với lão tộc trưởng này.

“Nhân dịp này, ngươi ở lại đây mấy ngày đi. Đại Thạch với Viễn Sơn muốn tỷ thí với nhau để quyết định xem ai sẽ là tộc trưởng tiếp theo. Ngươi tới thì nhân tiện làm người chứng kiến giúp tộc ta đi, như vậy thì tất cả tộc nhân đều sẽ tín phục.”

“Tỷ thí? Không phải là tộc trưởng và Viễn Sơn đã đồng ý để cho Đại Thạch lên làm tộc trưởng kế nhiệm hay sao?” Đại Hùng vẻ mặt kinh ngạc, hỏi.

Trên mặt lão tộc trưởng hiện lên nét bất đắc dĩ, nói.

“Hai cái đứa này đứa nào cũng là con của ta. Đại Thạch thì dũng mãnh, có năng lực lãnh đạo. Viễn Sơn mặc dù là đứa phi thường thông minh nhưng lại hoàn toàn không có hứng thú đối với chức tộc trưởng này. Vậy mà các trưởng lão trong tộc lại có nhiều ý kiến về việc để cho Đại Thạch đảm đương chức vụ tộc trưởng. Một nửa ủng hộ Đại Thạch, nửa kia ủng hộ Viễn Sơn nên muốn cử hành trận tỷ thí này. Như vậy cũng tốt thôi. Không thì mọi người sẽ không tín phục tộc trưởng kế nhiệm.”

“Được rồi. Ta sẽ ở lại thêm mấy ngày nữa.” Đại Hùng suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Trong lúc ăn cơm, bên cạnh lão giả có thêm hai người. Bên trái chính là Đại Thạch. Bên phải là một nam tử trắng hơn Đại Thạch một chút, cũng không có cường tráng như Đại Thạch nhưng nhìn qua thì cơ thể cũng có đường nét khỏe mạnh chỉ là vẻ mặt không có bao nhiêu hứng thú, phảng phất như không thích những nơi quá náo nhiệt. Người kia hẳn là con của tộc trưởng, Viễn Sơn.

“Hai người chẳng phải đều là con của tộc trưởng sao? Nếu như tộc trưởng và cái người tên Viễn Sơn không có ý kiến gì thì tại sao những vị trưởng lão kia lại phản đối Đại Thạch?” Thước Trùng tò mò hỏi.

“Bởi vì Đại Thạch không phải là con ruột của tộc trưởng mà là con của một vị dũng sĩ đã chết. Nhưng tộc trưởng vẫn nuôi dưỡng Đại Thạch như con ruột của mình, cùng lớn lên với Viễn Sơn.” Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn bội phục vị tộc trưởng này, một vị trưởng giả công bằng, thận trọng và còn nhìn xa trông rộng.

Đây là cái chuyện gì vậy? Nơi này cũng đâu phải là vương triều nào đó thời đại phong kiến. Còn muốn chú ý tới chuyện thừa kế, huyết mạch nữa sao? Không phải xã hội nguyên thủy vốn là tôn sùng kẻ mạnh và có thực lực sao?

“Hẳn là Đại Thạch rất mạnh nên mọi người mới nhân chuyện Đại Thạch không phải con của tộc trưởng mà phản đối đúng không?”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ cùng bất bình của Thước Trùng, Đại Hùng cười.

“Ngươi nói quả không sai. Ở đây đích xác kẻ mạnh là kẻ được mọi người tôn kính. Nhưng mà cách thức chọn tộc trưởng tiếp theo của từng bộ lạc cũng không giống nhau. Huống chi Viễn Sơn cũng không kém phần lợi hại.”

“Viễn Sơn cũng rất lợi hại sao? Nhưng hình như cậu ta cũng không hứng thú lắm với mấy cái việc này.”

“Ừ. Viễn Sơn mặc dù thoạt nhìn không có cường tráng bằng Đại Thạch nhưng mà săn thú và đánh nhau cũng rất mạnh, hơn nữa đầu óc lại còn rất thông minh. Bất quá Viễn Sơn chỉ thích ngồi ngây ngẩn làm việc một mình. Đối với những việc xung quanh không có cảm giác hứng thú.”

“Thế à.” Thước Trùng liếc mắt nhìn qua Đại Thạch và Viễn Sơn đang ngồi cùng một chỗ vui vẻ uống rượu, bộ dáng thân cận của hai huynh đệ này không hề bị không khí giương cung bạt kiếm trong bộ lạc ảnh hưởng. Nói vậy thì tình cảm huynh đệ bọn họ vẫn luôn luôn tốt như vậy.

“Ngươi cảm thấy hứng thú?” Nhìn vẻ mặt hăng hái bừng bừng của Thước Trùng, Đại Hùng vô cùng kinh ngạc. Con sâu nhỏ này luôn bày ra vẻ mặt lười biếng, hiếm có khi nào lại như vậy.

“Ừ. Hắc hắc.” Bị Đại Hùng nhìn thấu, Thước Trùng xấu hổ cười cười.

“Như vậy chúng ta ở lại nơi này lau một chút nhé?” Cậu thật muốn nhìn thử xem huynh đệ tỷ thí sẽ như thế nào. Chính mắt nhìn thấy một người bước chân lên vị trí tân tộc trưởng của một bộ lạc to lớn như thế này hẳn là rất thú vị đi.

“Được.” Dường như sự náo nhiệt của cậu cũng đã lây luôn cho Đại Hùng. Khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc của hắn thoáng chốc nhu hòa đi không ít.

“Đại Hùng, lâu rồi không gặp, ngươi dường như lại cường tráng thêm không ít.” Viễn Sơn đi tới chỗ hai người, cười ha hả nhìn Đại Hùng nói.

“Đại Thạch nói là ngươi có dẫn theo sâu nhỏ hả?”

“Đây này!” Vỗ vỗ đầu Thước Trùng, Đại Hừng vui vẻ nói với lão bằng hữu.

“Đây chính là cái con sâu nhỏ mà ta nhặt được đấy.”

Nghe lời giới thiệu này, vẻ mặt Thước Trùng đầy hắc tuyến. Cậu bây giờ đã triệt để trở thành một con sâu mềm nhũn chỉ có thể nằm úp sắp a nằm úp sắp.

“Nhặt được hả?” Viễn Sơn cười cười nhìn Thước Trùng, nét cười ấm áp như gió mùa xuân. Nhưng Thước Trùng lại cảm thấy rằng nụ cười này có ẩn chứa ý tứ khác phía sau.

“Cậu ấy bây giờ đi theo ta.”

“Đi theo ngươi?” Trong mắt Viễn Sơn lóe lên tinh quang, cười mập mờ.

“Độc lai độc vãn lâu như vậy, ngươi cuối cùng cũng quyết định để cho nhóc con này đi theo ngươi sao?”

Cái gì mà nhóc con hả? Cậu chính là một nam tử hán vô cùng đứng đắn đó?!

“Đúng vậy. Dù sao thì ta cũng cảm thấy rất hưởng thụ.” Đại Hùng cũng không phủ nhận, cười nói.

Nhìn ánh mắt cùng nụ cười của Viễn Sơn, Thước Trùng đột nhiên hiểu được vì sao Đại Hùng lại đánh giá cao người này. Nếu ở xã hội phong kiến, Viễn Sơn có thể là một vị tể tưởng giảo hoạt, tâm tư kín đáo. Nếu đang ở xã hội hiện đại không chừng có thể là một gian thương thành công trong cuộc sống. Nhưng nếu những đường nét này xuất hiện trên mặt của một người sống trong xã hội nguyên thủy thì quả là quá hiếm gặp rồi.

Bất quá chuyện này cũng không có nghĩa là cậu cho phép Viễn Sơn gọi mình là nhóc con. Lại là cái vẻ mặt cười mập mờ đó nữa! Nếu đây không phải là ở xã hội nguyên thủy xa lạ thì cậu đã mắng cái tên đó lâu rồi. Không được! Cậu không thể làm ra cái hành động tiểu nhân như vậy! Cậu là quân tử! Quân tử!

May mà cái người này không thích làm tộc trưởng. Nếu không thì tộc nhân nơi này đều sẽ trở nên giảo hoạt giống như vậy. Vẫn là con người thẳng thắn như Đại Thạch tốt hơn!

“Viễn Sơn, ngươi đã đáp ứng trận tỷ thí với Đại Thạch rồi sao?” Đại Hùng thu hồi vẻ mặt cười đùa, nghiêm túc hỏi.

“Ai, không đáp ứng cũng không được. Nếu không làm thì sau này Đại Thạch làm tộc trưởng, các vị trưởng lão sẽ không phục hắn.”

“Ngươi muốn thi đấu thật sự với Đại Thạch sao?”

“Đương nhiên rồi! Nếu như ta cố ý giả bộ thua, chỉ sợ rằng Đại Thạch sẽ không thèm coi ta là huynh đệ với hắn nữa.”

Đại Hùng vẻ mặt tán thưởng

“Yên tâm đi. Hai huynh đệ các ngươi hợp tác mà còn sợ không làm nên chuyện nữa sao?”

Hai ngày sau đó, cuộc tỷ thí bắt đầu. Hai người họ thi sắn thú, bắn bia kịch liệt. Không thể phân biệt nổi ai là người mạnh hơn.Những tộc nhân ủng hộ hai huynh đệ này cũng cãi nhau để so sánh xem ai là người mạnh hơn.

Xế chiều, khi Đại Hùng đang nằm trên thảm cỏ xanh mượt chợp mắt liền thấy Viễn Sơn từ xa đi tới.

“Sâu nhỏ của ngươi đâu rồi?”

“Cậu ấy vừa mới phát hiện ra một nhánh sông nên đi chơi trò bắt cá rồi.”

“Sâu nhỏ của ngươi thật đáng yêu và cũng rất đặc biệt nữa.”

Đại Hùng cười cười, suy nghĩ một chút về tư vị của Thước Trùng, sau đó vẻ mặt lại trở về trạng thái bình thường.

“Đúng là như vậy đấy.”

“Ta không biết là ngươi lại có hứng thú với nam tử.” Đã quen biết nhau rất nhiều năm nên Viễn Sơn nhịn không được mà nói trắng ra.

Đại Hùng cau mày, cẩn thận tự hỏi một chút.

“Ta không có xem cậu ấy là nam tử. Nam tử ở nơi của chúng ta sẽ không giống như cậu ấy, vừa nhỏ nhắn, lại vừa trắng mềm. Nhưng mà ta cũng không xem cậu ấy như là nữ tử. Dù sao thì sâu nhỏ cũng là một người rất đặc biệt. Ta thấy xem cậu ấy là nam tử hay nữ tử cũng không có ảnh hưởng gì lắm.” Chính bản thân Đại Hùng cũng rất hoang mang. Hình như hắn chưa từng nghiêm túc tự hỏi về vấn đề giới tính của sâu nhỏ. Dù sao thì bản năng của động vật chỉ có thể nghĩ làm sao để tiếp tục hưởng thụ thôi.

Viễn Sơn cười to. Lần đầu tiên mới được thấy Đại Hùng chăm chú tự hỏi bản thân mình như vậy.

“Ngươi tìm ta có việc gì không?”

“Muốn nhờ người giúp ta giải quyết một số rắc rối.”

“Cái gì?”

“Cứ tiếp tục tỷ thí như vậy thì cũng sẽ không có kết quả. Bộ lạc bọn ta trong khoảng thời gian này vẫn bị đàn sói hoang ở gần đây tấn công. Nếu ngươi đồng ý phối hợp với Đại Thạch đi tiêu diệt đàn sói thì các trưởng lão nhất định sẽ tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của Đại Thạch.”

“Đây đúng là một biện pháp tốt. Nhưng mà làm sao ngươi biết ta nhất định sẽ giúp đỡ?” Mấy năm gần đây hắn cũng đã liên tục giúp đỡ bộ lạc tiêu diệt khá nhiều địch nhân rồi. Trước đây là bởi vì Viễn Sơn và Đại Thạch đều không có năng lực để tự bảo vệ bộ lạc. Nhưng bây giờ hai người họ cũng đã đủ cường đại rồi, hắn không còn cần phải tiếp tục ra tay nữa.

“Ngươi sẽ giúp. Không riêng gì nguyên nhân giúp đỡ Đại Thạch mà còn vì mục tiêu của chính bản thân ngươi.”

Ánh mắt Đại Hùng đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng.

“Đến lúc đó, nếu Đại Thạch lãnh đạo bộ lạc này thì sẽ trở thành đồng bạn tốt nhất cho ngươi.” Viễn Sơn khẳng định.

“Ta nghĩ đồng bạn của ta không phải chỉ có một mình Đại Thạch thôi đâu.” Đại Hùng nhìn Viễn Sơn nói.

Viễn Sơn cười, vẻ mặt ung dung.

“Đến lúc đó tính tiếp! Có lẽ sẽ là không lâu sau khi ta rời khỏi Lộc tộc thì sẽ có cuộc sống riêng. Hay có lẽ vào một ngày nào đó khi ngươi đã đạt được mục tiêu của chính mình thì sẽ gặp ta ở một nơi nào đó.” Nói xong Viễn Sơn lười biếng nằm trên cỏ. Bộ dạng làm biếng có chút giống với Thước Trùng.

Một lát sau Đại Hùng mở miệng nói.

“Thông báo cho các dũng sĩ trong bộ lạc cùng với Đại Thạch chuẩn bị cho tốt. Sáng mai xuất phát.”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Đánh sói.”

Thước Trùng một mình đang chơi đùa vui vẻ dưới dòng sông nước trong vắt. Thật là! Cũng không cần để cho mình chịu cảnh toàn thân ướt sũng mà một con cá cũng bắt không được chứ.

“Cho ngươi.” Đại Thạch đột nhiên xuất hiện ở gần đó, cúi người vớt vớt vài cái xong liền đưa cho cậu một con cá to béo. Nhìn nhìn bộ dạng khẩn trương mà còn cầm cá không nổi của Thước Trùng bèn cười rất vui vẻ.

Cái người này! Trách sao lại có thể làm bằng hữu với Đại Hùng. Đại Thạch cùng với vị huynh đệ kia của hắn, đều không phải là người tốt!

“Đại Thạch, ngươi muốn làm tộc trưởng?” Đem cá thả lại vào trong nước, Thước Trùng tò mò hỏi.

Đại Thạch thu lại ý cười, nhìn bên Viễn Sơn và Đại Hùng đang cười đùa trên cỏ ở bến kia. Vẻ mặt rất kiên định.

“Đúng. Ta muốn làm tộc trưởng.”

Không nghi rằng Đại Thạch sẽ nói thẳng, phơi bày hết tất cả dã tâm của mình. Thước Trùng ngạc nhiên hỏi.

“Tại sao?”

“Bởi vì Viễn Sơn không muốn. Mà hắn cũng sẽ cố gắng giúp ta.”

“Ngươi là vì Viễn Sơn cho nên mới quyết định làm tộc trưởng?” Vì muốn để cho huynh đệ của mình có thể tự do làm việc hắn muốn làm sao?

“Ngô, cũng không hoàn toàn là như vậy.” Đại Thạch gãi gãi đầu, không biết phải nói sao.

“Viễn Sơn rất thông minh. Nếu như để hắn làm tộc trưởng thì nhất định bộ lạc sẽ phát triển rất mạnh. Nhưng mà hắn chỉ thích một mình thanh tĩnh làm việc của mình thôi. Hắn muốn đi lang bạc, phiêu lưu khắp nơi giống như Đại Hùng. Nếu như vậy thì không thể làm cho bộ tộc trở nên cường đại được.”

Quả nhiên đây là lựa chọn tốt nhất. Thước Trùng bắt đầu tự kiểm điểm lại chính mình vì trước giờ vẫn luôn đánh giá thấp trí lực và tình cảm của những người nguyên thủy này. Đỗi đãi với nhau chân tình như vậy thì con người ở xã hội hiện đại cũng còn thua họ nhiều lắm.

“Đại Thạch, ngươi chắc chắn sẽ trở thành một vị tộc trưởng vĩ đại.”

“Cảm ơn ngươi.” Đại Thạch có chút xấu hổ ngại ngùng cười, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập nhiệt tình.