Ngày hôm sau, Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc ăn cơm xong liềnthì cùng nhau lái xe lên trấn trên mua đồ. Chuyện hủy hôn này, làm càng sớm càng an tâm.
Cố Nhất Mẫn và ba đứa em gái lột vỏ ngô ra rồi buộc lại từng túm với nhau, sau đó treo lên giàn mà Cố Kiến Quốc đã làm, giàn này chuyên để phơi bắp.
Vừa làm, bốn chị em vừa thảo luận chi tiết chuyện trùm bao tải.
Lúc Trương Xuân Đào ăn cơm sáng, đôi mắt liền nhìn sang sân bên này, bà ta biết chuyện đêm qua người nhà họ Đặng tới, sau khi vào nhà bà ta cũng ở bên ngoài nghe lén một lát, sau khi chắc chắn hai nhà ầm ĩ kịch liệt, thì vô cùng vui vẻ về nhà.
Chắc chắn nhà họ Đặng muốn hủy hôn, sau đó chỉ cần thúc đẩy Đặng Chí Minh và Song Bình đính hôn, thì bà ta và nhà họ Đặng sẽ là họ hàng. Nhà họ Đặng có anh trai đi làm ở Cục công an huyện, không chừng về sau bà ta cũng có thể dính chút ánh sáng.
Nghĩ vậy, bà ta ngủ say cả đêm, buổi sáng thức dậy khuôn mặt đều nở nụ cười.
Ăn cơm xong liền về nhà mẹ đẻ, thấy chị dâu Cát Phượng Liên và Trương Song Bình, vội kể chuyện ngày hôm qua nhà họ Đặng đến nhà Cố Kiến Quốc hủy hôn, sau đó lại nói: “Tôi cảm thấy chuyện này cần phải rèn sắt khi còn nóng, hai người nhanh chóng qua nhà họ Đặng đề nghị chuyện đính hôn đi.”
“Hai người nhìn lại đi, tìm hết thôn này cũng không có nhà nào tốt được vậy đâu.” Trương Xuân Đào cảm thấy Cát Phượng Kiên đang ra vẻ, trước đó Trương Song Bình và Đặng Chí Minh là đối tượng, không chừng đã làm hết rồi, giờ còn làm bộ làm tịch cái gì? Cứ kéo dài, nói không chừng sẽ bị người khác cướp mất cuộc việc hôn nhân tốt như này mất.
Cát Phượng Liên vẫn có chút do dự, bà ta muốn hỏi thăm nhà họ Đặng thật kỹ. Con gái của mình không thể tùy tiện gả ra ngoài được.
Nhưng Trương Song Bình nóng nảy, “Mẹ, mẹ kiếm người đến nhà họ Đặng cầu hôn đi.”
Nếu như chờ đợi, nói không chừng Đặng Chí Minh lại coi trọng người khác. Cô ta biết mình trông bình thường, Đặng Chí Minh lại là người đẹp trai, hôn nhân tốt như vậy, không thể bị người khác cướp mất được.
Cát Phượng Liên nhìn con gái sốt ruột, nghĩ lại nhà họ Đặng đúng là có điều kiện tốt, liền đồng ý, “Giờ mẹ đi tìm bà mối, đến nhà họ Đặng cầu hôn.”
Bà ấy vừa nói lời này, cả Trương Song Bình và Trương Xuân Đào đều thở phào nhẹ nhõm.
Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc đi một lúc lâu mới trở lại, đồ nên mua đều đã mua.
Vương Nguyệt Cúc lấy chìa khóa ra, mở cái rương đỏ đặt ở đầu giường, lấy một bao nhỏ màu đen ở bên trong.
Ngồi trên giường, bà mở bao đó ra, bên trong là một lớp bố màu lam, mở lớp bố màu lam, bên trong là lớp bố màu đỏ, mở bố màu đỏ ra, bên trong lại là một lớp nilon. Tiếp tục mở lớp nilon ra, bên trong là một chồng tiền.
“Ngày đến nhà cầu hôn, nhà họ Đặng cho 66 đồng tiền, lúc đổi danh thϊếp là 166 đồng, tổng cộng 232 đồng.” Vương Nguyệt Cúc nhắc mãi, lấy ra 232 đồng tiền đưa cho Cố Kiến Quốc, số tiền còn lại thì bao lại từng lớp từng lớp.
"Đừng nói nhiều với bọn họ, trả đồ xong thì về ngay.” Vương Nguyệt Cúc sợ chồng mình xung đột với nhà họ Đặng. Ở trong thôn người ta, Cố Kiến Quốc nếu có đánh nhau, cũng đánh không lại người của cả một thôn.
"Anh biết rồi.” Cố Kiến Quốc lấy tiền nhét vào túi quần áo, rồi đứng dậy đi. Vương Nguyệt Cúc đưa ông đến cửa, có chút lo lắng. Ngày hôm qua huyên náo ác liệt như vậy, chỉ sợ người nhà họ Đặng thừa dịp Cố Kiến Quốc đến trả tiền, tìm người đánh.
Cố Kiến Quốc dở khóc dở cười, “Bọn họ không sợ chuyện Đặng Chí Minh tự sát vì hủy hôn truyền ra ngoài, thì tới đi.”
Nghe xong lời này, Vương Nguyệt Cúc cũng yên tâm hơn, bà cũng là quan tâm nên rối.
Nhà họ Đặng cách thôn Thượng Thủy của bọn họ rất xa, đạp xe cũng gần nửa tiếng đồng hồ. Tới nhà họ Đặng, trong sân không có ai, Cố Kiến Quốc gọi một tiếng, “Có ai không?”
Chỉ chốc lát sau cửa nhà chính mở ra, Đặng Nhị Trụ cau mày đi ra. Thấy là Cố Kiến Quốc, khuôn mặt nhăn như dưa héo, “Vào đi.”
Cố Kiến Quốc đi theo ông ta vào nhà, vừa đi vào liền nghe thấy tiếng hừ hừ, tiếng này giống như đang ngâm nga bài hát còn mang theo nhịp điệu. Là tiếng của Triệu Phượng Lan.
"Ngày hôm qua trở về từ nhà anh, Mẹ Chí Minh liền ngã bệnh.” Trong giọng nói của Đặng Nhị Trụ mang theo oán trách, Cố Kiến Quốc làm như không nghe thấy, đặt đồ ở trên bàn, lại lấy tiền từ trong túi ra đưa cho ông ta.
"Đây là 232 đồng, một bộ quần áo, một xấp vải, còn có 6 cân thịt và canh thϊếp của Chí Minh, anh kiểm tra đi.”
Đặng Nhị Trụ nhận tiền cẩn thận đếm, sau đó vào phòng ngủ lấy canh thϊếp của Cố Nhất Mẫn. Ông ta đi vào, tiếng hừ hừ của Triệu Phượng Lan càng to hơn.
Cố Kiến Quốc ngồi ở nhà chính, nghe tiếng hừ hừ có nhịp điệu bên trong thì rất muốn cười, nhưng vẫn phải nhịn xuống. Người nhà họ Đặng đúng là lòng dạ hẹp hòi, chuyện hủy hôn này truyền ra vẫn ảnh hưởng đến nhà gái hơn nhà trai.
Kết quả, nhà họ xem như không có chuyện gì, nên làm gì thì làm. Còn nhà họ Đặng thì sao? Giống như nhà đang có người chết.