Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc rửa mặt xong thì lên giường, nghe được tiếng cười vang lên từ phòng con gái, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Thật ra chuyện hủy hôn này cũng khiến bọn họ mệt mỏi, nhưng trong lòng lại không có chút buồn bực nào.
Chuyện này lớn không? Chỉ cần gia đình hòa thuận, thì cũng không có gì là lớn cả.
“Lúc trước bọn họ cho Nhất Mẫn một bộ quần áo, áo trắng caro hồng và quần màu đen, ngày mai lên trấn trên mua lại một bộ quần áo gần giống với lúc đó. Còn thịt, thì mua chân giò sau, không thể để cho bọn họ bởi vì chút đồ này mà tranh cãi mãi được.” Vương Nguyệt Cúc nhẹ giọng nói với Cố Kiến Quốc.
Cố Kiến Quốc “ừ” một tiếng rồi tắt đèn, lại nghe vợ nói: “Chuyện hủy hôn này chắc chắn có liên quan đến nhà chú hai.”
Cố Kiến Quốc lại “ừ” một tiếng nữa. Ông không phải người ngốc, Triệu Phượng Lan sao lại chạy tới đây kiếm chuyện? Không cần nghĩ cũng biết là có người phía sau giở trò, nhưng không có bằng chứng, lại liên quan đến nhà em trai của mình, Cố Kiến Quốc cũng không tiện nói tiếp.
“Nhà họ Đặng không phải là gia đình tử tế, hủy hôn là chuyện tốt,” Cố Kiến Quốc ôm vợ, “Hố lửa đó ai nguyện ý nhảy vào thì nhảy đi.”
Vương Nguyệt Cúc thở dài, “Em chỉ sợ chuyện này ảnh hưởng đến thanh danh của Nhất Mẫn nhà mình, về sau sẽ không tìm được người trong sạch.”
Cố Kiến Quốc vỗ lưng bà, “Khi nào Nhất Mẫn đính hôn lần nữa, thì nhất định phải hỏi thăm thật kỹ. Lần này do anh đáng trách, không hỏi thăm rõ nhà họ Đặng, khiến Nhất Mẫn phải ấm ức.”
Hôm nay nhìn thấy sắc mặt của người nhà họ Đặng, ông rất áy náy, lúc trước sao không hỏi thăm ra được nhà họ Đặng hạng gia đình như vậy chứ?
“Cũng không thể trách anh được.” Vương Nguyệt Cúc an ủi nói: “Nhà họ Đặng cách xa chúng ta, chúng ta cũng không có người quen ở gần nhà họ.”
Cố Kiến Quốc lại “ừ” một tiếng, thật ra ông lo hôm nay ầm ĩ thế này, sợ nhà họ Đặng chơi xấu sau lưng. Nhà họ Đặng nếu nhằm vào ông thì ông không sợ, chỉ sợ bọn họ nhằm vào con gái của mình. Ngày mai phải dặn dò mấy chị em, ngày thường để tâm một chút.
Cố Kiến Quốc đang lo lắng người nhà họ Đặng trả thù, thì bốn chị em bên kia lại đang thảo luận làm thế nào để trùm bao tải đánh người.
Vừa rồi, lúc Cố Tư Tình và Cố Tam Tĩnh đùa giỡn, nghe được Nhất Mẫn và Nhị Tuệ nói Trương Song Bình và Trương Xuân Đào ở sau lưng chơi xấu, Cố Tam Tĩnh liền đề nghị trùm bao tải đánh hai người đó.
Cảm giác lần trước trùm bao tải đánh Cố Học Bân quá sung sướиɠ, cô muốn có cảm giác đó một lần nữa.
Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ có hơi do dự, dù sao thì các cô cũng chưa từng đánh nhau. Nhưng ngẫm lại Trương Xuân Đào và Trương Song Bình ở sau lưng làm chuyện hại người, các cô không nuốt trôi cơn tức này.
“Trùm bao tải đánh Trương Song Bình không dễ thực hiện được.” Cố Nhị Tuệ nói: “Trùm bao tải đánh người vào buổi tối là thích hợp nhất, nhưng Trương Song Bình không cùng thôn với chúng ta, chúng ta không thể chạy đến thôn bọn họ để đánh cô ta được.”
“Thím hai cũng không thích hợp để thực hiện.” Cố Nhất Mẫn nói: “Buổi tối bà ta đi ra ngoài thì chúng ta bên này cũng phải hành động, căn bản không có cơ hội.”
Cố Tam Tĩnh có hơi nhụt chí, “Nếu không thì lại đánh Nhị Bân lần nữa đi.”
Cố Tư Tình bụng nghĩ, “Đánh Đặng Chí Minh.” Nguyên nhân chuyện này là từ hắn, hơn nữa sau khi trọng sinh trở về lần đầu tiên thấy mặt hắn, cô đã muốn đánh hắn ngay rồi.
Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ cảm thấy đề nghị này không tồi, cơn giận trong lòng dù sao cũng phải được xả ra, tìm Đặng Chí Minh trút giận là tốt nhất. Nhưng các cô đều chưa từng thấy dáng vẻ của người bị trùm bao tải, không biết thao tác sao cho đúng.
“Chuyện này giao cho em.” Vẻ mặt Cố Tư Tình tự tin, “Đến lúc đó các chị chỉ cần phối hợp là được.”
Cô quyết định tìm Hàn Chính Bình, lúc thiếu niên đó đánh nhau với người khác thật tàn nhẫn, cô đã tận mắt chứng kiến rồi, nhân tài như vậy cần phải tận dụng.
“Em định làm thế nào?” Cố Nhị Tuệ túm Cố Tư Tình tới ổ chăn của mình. Cố Tư Tình không muốn giấu, dù sao sớm muộn gì các cô cũng biết.
Cố Nhị Tuệ vừa nghe tìm Chính Bình hỗ trợ, cảm thấy không đáng tin, Cố Nhị Tuệ còn nói: “Chính Bình trắng trẻo sạch sẽ, tính cách hiền hòa, sao lại đánh nhau được?”
Cố Tư Tình thở dài, các người đều bị vẻ bề ngoài của anh che mắt rồi, anh mới là người tàn nhẫn thật sự, chỉ là cô không nói ra, mà chỉ nói: “Đến lúc đó mọi người sẽ biết.”
Cố Nhị Tuệ và Cố Nhất Mẫn cảm thấy gọi Hàn Chính Bình đi cùng cũng được, thêm một người thì có thêm một phần sức mạnh. Chẳng qua các cô sẽ không cho là người con trai trắng trẻo tốt tính kia là người mạnh nhất.
Mọi người nói đến đây thì kết thúc, nhưng Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ đều thầm nghĩ ngày mai nhất định phải tính toán thật kỹ, làm sao để trùm bao tải đánh người. Tuy các cô chưa từng làm chuyện này, nhưng nghĩ đến thì rất kích động.