Trở Lại Thập Niên 80: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Chương 10: Thù lù đực

Cố Tư Tình và Hàn Chính Dương, cũng chính là Hàn Nhị Bàn, vác cặp sách cùng nhau về nhà. Còn Cố Tam Tĩnh thì không biết cùng bạn học chạy đi chơi đến chỗ nào.

“Ở chỗ kia có thù lù đực* kìa.” Hàn Chính Dương chạy đến bụi cỏ ven đường, ngồi xổm xuống vẫy tay với Cố Tư Tình: “Bé tư, mau tới đây, có thù lù đực này.”

*Thù lù đực hay còn gọi lu lu đực, cà lù... (tên gọi dễ nhầm lẫn với cây Tầm bóp, còn gọi là Lu lu cái). Là cây thảo cao 30 - 100 cm, có thân phân cành, lá nguyên, hình trái xoan nhọn, thuôn dần thành cuống; phiến hơi phân thùy hay có góc. Quả thù lù đực có chứa nhiều hạt dẹp, khi chín có thể ăn được với vị chua chua ngọt ngọt. Cây thù lù đực ra hoa vào mùa thu.

Thù lù đực là một loại cỏ dại có quả màu tím đen, nhỏ như hạt đậu nành, ăn có chút vị ngọt. Mấy đứa trẻ nông thôn không có đồ ăn vặt, xem thù lù đực là một loại đồ ăn vặt.

Cố Tư Tình không ăn lại nhiều năm rồi, cô đã quên mất thù lù đực có mùi vị gì. Cô bước đến ngồi xổm xuống, Hàn Chính Dương ngắt quả thù lù đực đưa cho cô: “Ăn đi.”

“Để mình tự hái.” Cố Tư Tình vươn tay hái vài quả nhỏ tím đen, Hàn Chính Dương ở bên cạnh đã bắt đầu ăn, khiến tay và miệng dính một màu đen, giống như bị trúng độc vậy.

Cố Tư Tình nhìn cậu như vậy thì cười ha ha, vừa cười vừa cho thù lù đực vào miệng, kết quả tay với miệng của mình cũng đều dính nước tím đen.

“Nhị Bàn, bé Tư.”

Một giọng nói có hơi nghèn nghẹn vang lên, Cố Tư Tình ngẩng đầu lên, thì thấy một thiếu niên sạch sẽ như chân trời, dựng xe đạp đứng cách đó không xa.

Làn da trắng, mày kiếm mắt phượng, áo bố ngắn màu lam trên người giặt đã sờn màu chuyển sang trắng, như vậy càng khiến anh càng thêm sạch sẽ.

Là anh của Nhị Bàn, Hàn Chính Bình.

“Anh Chính Bình.”

“Anh hai.”

Cố Tư Tình và Hàn Chính Dương ăn xong phù lù đực rồi đi đến, Hàn Chính Bình để một người ngồi ở yên sau, một người ngồi ở phía trước, đạp xe về nhà.

Cố Tư Tình ngồi ở phía trước, cúi đầu thấy rõ tay của Hàn Chính Bình đang nắm tay lái, trắng, các khớp xương rõ ràng, rất đẹp.

Nhìn lại chính mình, bởi vì dính nước phù lù đực, bàn tay nhỏ đen tuyền, Cố Tư Tình có ý xấu vươn ngón trỏ dơ nhất, lâu lên trên mu bàn tay của anh. Trên làn da trắng tuyết, nháy mắt có thêm một vết đen tuyền.

Hừ, có một cảm giác phá hư cái đẹp, thật không tồi!

“Bé Tư đừng lộn xộn.” Hàn Chính Bình nhìn phía trên mu bàn tay của mình có thêm vết màu đen, thì rất là bất đắc dĩ.

Cố Tư Tình nghe được giọng của anh thì cười hắc hắc, thiếu niên mười hai mười ba tuổi, là thời điểm đang vỡ giọng, nghe có chút giống như vịt kêu.

Cười vài tiếng, cô nhớ ra một chuyện, thiếu niên hoàn mỹ này lại là một người đoản mệnh, trong lòng nhịn không được thở dài. Chỉ mong kiếp này cô có thể thay đổi vận mệnh của anh.

Tới nhà họ Cố, Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc đang ngồi vây quanh núi bắp nhỏ lột vỏ bắp. Nhìn thấy Hàn Chính Bình, Cố Kiến Quốc ngẩng đầu nói: “Chính Bình tới à con.”

Hàn Chính Bình cười dạ một tiếng, sau đó dựng xe đạp ở cửa, đi vào sân nói: “Chú, con đi rửa tay ạ.”

Cố Kiến Quốc xua tay, Chính Bình bước vào phòng bếp, múc nước ra bồn, ngồi xổm rửa tay. Cố Tư Tình thấy vậy liền bĩu môi, thật đúng là quy củ.

Cô đi đến ngồi xổm bên cạnh Hàn Chính Bình, nhỏ giọng nói: “Anh Chính Bình, anh có được nghỉ để thu hoạch vụ thu không?” Hàn Chính Bình đang học trung học ở trấn trên.

“Bọn anh không được nghỉ thu hoạch vụ thu.” Hàn Chính Bình rửa tay xong, nhìn bàn tay nhỏ đen thui của cô, Cố Tư Tình vội vàng đưa tay vào trong nước rửa, “Qua hai ngày anh dẫn em lên trấn trên được không?”

“Không được.” Hàn Chính Bình trực tiếp từ chối, “Anh đến trường học, em một mình ở trấn trên không an toàn.”

Cố Tư Tình mím môi, cô muốn lên trấn để theo dõi Đặng Chí Minh, nhưng một mình cô thì không thể nào đi được, chắc chắn cha mẹ cô không đồng ý. Với lại nếu đi bộ, thì ít nhất phải đi một tiếng.

Không lên trấn trên, thì sao nắm lấy nhược điểm của Đặng Chí Minh đây?

Lúc này lại nghe Hàn Chính Bình nói: “Em muốn lên trấn trên làm gì? Nếu muốn mua cái gì, anh có thể mua về giùm em.”

“Em không mua đồ, chỉ là muốn lên trấn trên chơi thôi.” Cố Tư Tình thở dài trong lòng, chỉ có 3 xu tiền, có thể mua được cọng lông gì đây.

Hàn Chính Bình biết con nhóc này suy nghĩ linh tinh nên không để ý, anh chào Cố Kiến Quốc một tiếng rồi chở Hàn Chính Dương về nhà.

Cố Tư Tình bước đến ngồi xuống bên cạnh chị cả cùng lột vỏ bắp, trong lòng lại tính toán làm sao để có thể bắt lấy nhược điểm của Đặng Chí Minh.

Đang nghĩ ngợi, đôi mắt cô quét tới chiếc xe đạp Đại Giang dựng ở góc sân. Nói không được, cô tự mình lái xe đi. Tuy vóc dáng lùn không thể ngồi ở yên xe nhưng cô có thể duỗi tới bàn đạp.

Tư thế kia tuy có hơi xấu hổ, nhưng nhịn một chút thì cũng không sao.

Mấy ngày mùa này, cha mẹ và các chị đều vội ra ruộng làm việc, một ngày cô mất tích khoảng 1-2 tiếng chắc chắn là không bị phát hiện.