Tận Thế Luân Hồi

Chương 57: Màn chơi thứ Hai

Chương 57: Thật là trùng hợp

Lúc này một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa đi tới, Lâʍ đa͙σ liền cười nói: “Đây là Tiểu Trương, cũng là người có dị năng, hãy để cô ấy đưa cô đi dạo đi, có cái gì không hiểu cô cứ hỏi cô ấy.”

Người phụ nữ mỉm cười với Tần Diệc, nói: “Xin chào, tên tôi là Trương Lệ.”

Tần Diệc bắt tay cô ấy rồi được dẫn đi vòng quanh chỗ này.

Ngoài các nhà kho và phòng ở đây, còn có một cánh cổng nặng ở cuối đường, thậm chí còn có khóa mật mã. Trương Lệ nói đây là nơi ở của nhóm quản lý, đồng thời cũng là nơi nghiên cứu dị năng của các nhà nghiên cứu.

Toàn bộ nguồn điện cung cấp cho nơi trú ẩn dưới lòng đất đều đến từ năng lượng mặt trời.

Chẳng bao lâu, Nghiêm Cửu liền cầm ống tiêm đến, lấy một chút máu từ trên cổ tay Tần Diệc.

Tần Diệc được phân cho một phòng riêng với một chiếc giường đơn giản, một chiếc bàn, một ghế dựa và không còn gì nữa.

Khi cô đang thu dọn đồ đạc, Trương Lệ mang cho cô một chai nước.

Sau hơn một ngày không uống nước, Tần Diệc đợi cô ấy đi lập tức liền uống một chút.

Mới vừa buông cái chai, cửa phòng lại bị gõ, Tần Diệc mở cửa, thấy một người đàn ông xa lạ với thân hình cao lớn đứng ở đó.

Cô cảnh giác giữ tay nắm cửa và hỏi: "Có chuyện gì sao?”

Người đàn ông cười một tiếng, nói: “Có người mới tới nên đến chào hỏi một cái.”

Tần Diệc gật gật đầu, nói: “Tôi là Tần Diệc.”

“Tôi tên là ――” anh ta kéo dài âm cuối, đột nhiên nghiêng người lại gần Tần Diệc, trước khi Tần Diệc lui về phía sau tránh đi anh ta thì thầm: “Văn Trọng.”

Chỉ trong hai từ ngắn ngủi, làm cho Tần Diệc vốn định né tránh đột nhiên sững lại.

Cô trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người đàn ông với khuôn mặt vô cùng xa lạ trước mắt: “Anh đang đùa gì vậy?”

Anh ta nhướng mày, nói: “Cô cảm thấy đây là nói đùa sao?”

Về phong thái, thực sự trông hơi giống người kia.

Tần Diệc phản ứng lại, cũng cảm thấy không phải là nói đùa. Văn Trọng là người mà cô gặp ở thế giới trước, người xa lạ ở thế giới này làm sao biết có người tên Văn Trọng tồn tại được?

Nhưng mà…… Cô hỏi: “Sao dáng vẻ anh lại thay đổi?”

Người nam nhân trước mặt này ngoại hình rất bình thường, một gương mặt chữ điền, ngũ quan cũng không có gì xuất sắc, bình thường đến mức không thể tìm thấy anh ta trong đám đông. Điều này hoàn toàn khác với Văn Trọng ở thế giới trước.

Văn Trọng nhún vai, nói: “Cô không quan sát kỹ bên trong hệ thống thương thành sao? Có một loại thuốc dùng để thay đổi bề ngoài.”

Khóe miệng Tần Diệc giật giật: “Đương nhiên thấy được, mười lăm tích phân một viên, chỉ có thể dùng trong một thế giới kế tiếp.”

Người này chẳng lẽ dùng mười lăm tích phân để đổi vật không có tác dụng gì sao?

Phải biết rằng nhiệm vụ khen thưởng của những người mới cũng chỉ có hai mươi tích phân!

“Này, tốt xấu gì chúng ta cũng đã trải qua một thế giới cùng nhau, có thể để tôi vào ngồi nói chuyện hay không?” Văn Trọng nói.

Tần Diệc nghiêng người cho anh vào nhà, hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này?”

Văn Trọng đi đến ghế ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, nói: “May mắn nha, khi truyền tống đã ở gần đây, dù sao bây giờ khu an toàn vẫn chưa xuất hiện, vì vậy tôi ở lại đây.”

“Thật đúng là trùng hợp.” Tần Diệc cười cười, nhớ tới tấm bản đồ kia.

Bên trên bao gồm năm thành phố lớn và nhỏ, cũng như hàng chục quận, thị trấn và thôn xóm. Mặc dù không phải là không có cơ hội gặp một người chơi, nhưng tỷ lệ gặp một người quen biết trước đây là quá nhỏ.