Chương 56: Gia nhập
Có tiếng lách cách từ cửa phòng truyền đến, hai cánh cửa từ từ mở ra, người mở cửa là một người đàn ông mặc đồng phục ngụy trang màu xanh lá cây. Nhìn vào tư thế và biểu cảm của anh ta trông giống như một quân nhân.
Anh ta quan sát Tần Diệc một lúc, hỏi: “Tới tị nạn?”
Tần Diệc gật đầu, nói: “Tôi là người có dị năng, cần phải thể hiện như thế nào?”
Anh ta hơi nghiêng sang một bên để cho Tần Diệc vào, sau khi Tần Diệc tiến vào mới thấy có một dãy cầu thang xuống phía dưới mặt đất bên phải ngôi nhà này.
Nói như vậy, nơi trú ẩn thực sự được xây dựng dưới lòng đất?
“Cô chờ ở đây, tôi gọi người đến.” Khi người đàn ông nói, anh ta lấy ra một bộ đàm từ sau thắt lưng, cúi đầu và nói, "Thủ lĩnh, có người có dị năng gia nhập.”
Tần Diệc đứng trong chốc lát liền thấy một chút ánh sáng phát ra từ cầu thang ngầm, rồi hai người đàn ông bước ra.
Một người trông giống như một sĩ quan, người kia trông giống như một bác sĩ hoặc một nhà khoa học.
Hai người nhìn Tần Diệc một phen như nhìn một con khỉ, một lúc lâu sau vị sĩ quan kia mới hỏi: “Dị năng của cô là gì?”
Tần Diệc đứng không nhúc nhích: “Có thể hoá lỏng những thứ tôi chạm vào.”
sĩ quan và người bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi nói: “Làm cho chúng tôi nhìn xem.”
Tần Diệc vẫn không nhúc nhích như cũ, “Tôi có một câu muốn hỏi trước, nếu tôi vào nơi trú ẩn này, tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào khi tôi muốn không?”
Sĩ quan cười hai tiếng, gật đầu nói: “Tất nhiên là có thể, nhưng cô chỉ có thể lấy đi những thứ mà cô nhận được lúc hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.”
“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?”
Sĩ quan đáp: “Rất đơn giản, ví dụ như ngăn cản những người bình thường xông vào nơi trú ẩn, hoặc là ra ngoài tìm kiếm vật tư. Hoàn thành các nhiệm vụ được giao, bạn sẽ được cung cấp lượng nước phù hợp.”
Tần Diệc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Cô nhìn xung quanh, đi đến bên trái cái bàn, cầm một cây bút lên và kích hoạt kỹ năng hóa lỏng.
Cây bút nằm trong lòng bàn tay cô, nhanh chóng tan chảy thành một chất lỏng sền sệt.
Sĩ quan và người đàn ông kia đi tới xem rồi hai người lại quay sang một bên và thì thầm một lúc, mới nói: “Cô đủ điều kiện, chào mừng cô gia nhập.”
Sĩ quan nói: “Tên tôi là Lâʍ đa͙σ, là sĩ quan cao nhất phụ trách ở nơi trú ẩn này. Anh ta là Nghiêm Cửu, nhà nghiên cứu chịu trách nhiệm nghiên cứu những thay đổi trong cơ thể của người có dị năng và đang tiến hành thí nghiệm thuốc dị năng, để sau này có thể sử dụng thuốc để tạo ra dị năng cho người bình thường.”
Tạo ra dị năng?
Tần Diệc khẽ nhíu mày, hỏi: “Ở đây hiện có bao nhiêu người có dị năng?”
Lâʍ đa͙σ cười một tiếng, nhún vai: “Không nhiều, tổng cộng cũng chỉ hơn hai mươi người. Cho nên, chỉ cần các cô đồng ý hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho thì tuyệt đối sẽ không thiếu nước uống đâu. Còn những tình huống cụ thể khác chờ sau khi cô vào nơi trú ẩn,Tiểu Trương sẽ giới thiệu cho cô.”
Anh ta nói xong liền làm hành động mời.
Tần Diệc không nhúc nhích, chỉ nhìn anh ta.
Lâʍ đa͙σ cười gật đầu: “Được, tính cảnh giác rất tốt.”
Anh ta liền cùng Nghiêm Cửu dẫn đầu đi xuống cầu thang, Tần Diệc lúc này mới đi theo.
Sau khi đi hết một đoạn cầu thang thật dài, cũng đến lối ra phía dưới.
Rất nhiều đèn dây tóc chiếu rọi tầng hầm sáng như trên mặt đất, không khí cũng hoàn toàn không loãng, như thể có lối thông gió đặc biệt.
Hàng chục căn phòng được bố trí thành hai hàng bên trái và bên phải, ở lối vào còn có hai lối đi trái phải, hai bên đường đi cũng chiếu sáng ngời, Tần Diệc quay đầu nhìn, có vẻ như hai bên cũng có những căn phòng bố trí tương tự.
Có một số người đang nói chuyện ở trên hành lang, nhìn thấy ba người xuống, tất cả họ đều nhìn về phía này.
Khi nhìn thấy nhiều người như vậy, sự cảnh giác của Tần Diệc mới thả lỏng đôi chút.
Lâʍ đa͙σ nói: “Hàng phía bên trái đều là kho hàng, chứa đồ ăn và đồ dùng khác, còn hai dãy phòng bên trái và bên phải của hành lang dài ở giữa này đều là có người ở, còn dãy bên phải là hồ chứa nước bị khóa kín, ở đây không có chỗ lấy nước, ống dẫn nước chỉ có một số ít người trong chúng tôi biết, để tránh việc có người trộm nước hoặc cướp nước.”