Tận Thế Luân Hồi

Chương 52: Màn chơi thứ Hai

Chương 52: Lẻn vào tòa nhà văn phòng

Người đàn ông nghe thấy tiếng động, vừa muốn quay đầu lại xem đã cảm thấy một cơn gió ập tới, “Rầm” một tiếng, Tần Diệc đá vào xương sườn khiến cơ thể hắn mất thăng bằng, lăn từ trên cầu thang xuống dưới.

Khi hắn lồm cồm bò dậy cô lại đạp một chân lên trên ngực hắn.

Tần Diệc cúi người, từ trên cao nhìn xuống hắn, cười tủm tỉm nói: “Với chỉ số thông minh này của anh thì đừng chơi trò khôn lỏi, lãng phí thời gian.”

Người đàn ông hoàn toàn thất vọng, không còn ý định chạy trốn nữa.

Tần Diệc dùng chiếc áo kia trói hai tay của hắn ở phía sau lưng, nhưng không yêu cầu hắn đưa cô đi ngay lập tức.

Lúc đến thế giới này đã không phải sáng sớm tinh mơ, thời gian lên đường lại lâu như vậy, bây giờ nhìn sắc trời có lẽ đã là khoảng sáu bảy giờ chiều. Cô dự định chờ thêm, đến khi trời tối hơn một chút rồi mới đi.

Bọn người đó lấy nhiều đồ ăn trên Minibus như vậy nên dù có vô nhân tính thế nào cũng không đến có đồ ăn không ăn mà một hai phải ăn thịt người chứ. Cho nên bây giờ, Trình Thiến tạm thời an toàn.

Nhưng nếu con bé thật sự xui xẻo gặp được kẻ cuồng ăn thịt người như vậy thì Tần Diệc cũng không có cách nào.

Ước chừng hơn một giờ sau, sắc trời cũng đã tối sầm lại.

Tần Diệc đứng lên, đi qua cởi trói cho người đàn ông, nói: “Đi thôi.”

Đã lâu như vậy, người ở tòa nhà đối diện chắc đã không còn sai người nhìn chằm chằm bên này nữa.

Người đàn ông đi nhanh như bay ở phía trước, Tần Diệc cũng luôn theo sát phía sau, băng qua ngã tư đường rất nhanh đã đi tới tòa nhà văn phòng đối diện.

Không chậm trễ chút nào, hai người nhanh chóng đi vào trong.

Trước khi đến tầng mười, người đàn ông dừng lại, quay đầu nói khẽ: “Ở đầu cầu thang lúc nào cũng có người canh giữ, không thể tiếp tục đi lên trên được nữa! Cô lắng nghe xem, đã có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, tôi không còn tác dụng nữa?”

Tần Diệc liếc nhìn hắn một cái, nghe ngóng cẩn thận một chút, quả thật có thể nghe thấy một vài giọng nói mơ hồ.

Cô hỏi: “Ở cầu thang hình như có vài người canh gác?”

“Lúc trước là hai người, bây giờ bọn họ chỉ còn lại sáu người, không biết có giảm bớt không.” Hắn đáp.

Tần Diệc nghĩ nghĩ, nói: “Anh nói một câu dẫn dụ người canh gác trên cầu thang xuống đây, cứ nói anh không khiêng tôi nổi, gọi bọn chúng tới hỗ trợ vác người.”

Người đàn ông không tình nguyện, nhưng khi nhìn thấy Tần Diệc kề dao lên cổ, hắn lập tức lên tiếng kêu to: “Ai trên lầu mau xuống giúp tao, con đàn bà chết tiệt này nặng quá, tao khiêng không nổi!”

Rất nhanh đã có tiếng hỏi thăm vọng từ trên cầu thang xuống: “Tiểu Lý đã trở lại?”

Người đàn ông khẽ nhìn Tần Diệc một cái, đáp: “Là tao, con đàn bà này đã gϊếŧ chết Tiểu Vương rồi, tao đánh nó hôn mê nhưng thật sự khiêng lên cầu thang không nổi, mau xuống giúp tao!”

“Ồ, mày giỏi như vậy sao?” Trên lầu vừa đáp lời vừa đi xuống.

Nghe giọng hẳn là có hai người.

Người đàn ông vừa muốn há miếng muốn kêu Tần Diệc thả hắn, đã bị Tần Diệc đập một cái vào gáy, hắn cảm thấy cổ tê rần, không kịp kêu lên tiếng nào liền hôn mê bất tỉnh.

Tần Diệc đỡ hắn, đặt khẽ lên đất.

Lúc này có hai người xuống lầu, đã có thể nhìn thấy chân họ.

Ánh sáng bên trong tòa nhà văn phòng này rất tốt, tuy rằng trời tối, nhưng vẫn có thể thấy rõ tình huống xung quanh.

Tần Diệc đứng ở phía dưới cầu thang, hai tên kia chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy người đàn ông tên Tiểu Lý kia đang nằm bất tỉnh trên đất.

Đầu tiên bọn chúng ngẩn ra, sau đó lập tức đề phòng, mỗi người rút từ bên hông ra một cây đao.

Nhưng vào lúc này, một chiếc xẻng sắt lớn nghênh ngang đập tới, “Beng” một tiếng vỗ vào trán một tên trong đó.