Chương 51: Uy hϊếp
Tên đàn ông bị ánh mắt và những động tác thuần thục liên tiếp vừa rồi của Tần Diệc làm cho hoảng sợ, tuy rằng cố tình che giấu, nhưng sự khϊếp sợ trong lòng hắn lại không thể tự mình gạt mình.
Vừa rồi cả hai người cùng nhau tấn công, đều bị cô xử lý trong thời gian ngắn, bây giờ chỉ còn một mình hắn, trong lòng hắn đương nhiên biết là đánh không lại cô.
Vào lúc Tần Diệc muốn tấn công, hắn giơ tay ngăn cản nói: “Từ từ! Không đánh nữa, tôi nhận thua được không?”
Tần Diệc dừng lại, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
Máu tươi trên mũi dao nhỏ từng giọt rơi trên sàn bóng loáng, khi bên dưới đã xuất hiện ba đóa hoa máu cô lạnh giọng nói: “Bỏ con dao trong tay anh xuống, quay lưng lại.”
Người đàn ông ném dao tới chỗ cô, giơ tay lên, cũng không xoay người, hắn nhìn Tần Diệc nói: “Nếu cô muốn dùng chúng tôi để uy hϊếp họ thả người thì không cần phải uổng công.”
Tần Diệc định làm như vậy thật, dùng hai người đi đổi một người.
Nghe hắn nói như vậy, cô nhướng mày.
Người đàn ông tiếp tục nói: “Bọn tôi gặp nhau trong trận hạn hán và kết thành một nhóm, ban đầu có đến hai mươi người, nhưng bây giờ chỉ còn lại tám, cô muốn biết mười hai người kia ở đâu không?”
Tuy là hỏi câu, nhưng hắn không chờ Tần Diệc trả lời, liền tiếp tục nói: “Vào khoảng thời gian đói đến đỉnh điểm, có người đói đến sắp chết chịu không nổi, nên những người khác liền cùng ăn thịt người này. Sau đó lại có đủ mọi tình huống, ví dụ như có người đi ra ngoài tìm đồ ăn rồi không trở về, còn có người bị những người khác bắt đi, uy hϊếp bọn tôi giao đồ ăn để đổi người, nếu không sẽ ăn người thịt kia ngay lập tức, kết quả rất dễ đoán, bọn tôi không đồng ý.”
Hắn lại nói: “Nói cách khác, băng nhóm này tuy rằng cùng nhau hành động, nhưng nếu có người gặp nguy hiểm, những người khác tuyệt đối không cứu người. Nếu cô muốn đi cứu con bé kia, tôi chỉ có thể nói cho cô biết nơi trú ẩn của băng nhóm ở đâu mà thôi.”
Tần Diệc vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, thấy hắn không giống nói dối, suy nghĩ rồi nói: “Anh dẫn tôi đi, nếu không có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ tha cho anh.”
Nếu không hắn lại báo một địa chỉ bậy ba giống mình lúc nãy thì biết làm sao bây giờ?
Đương nhiên là người đàn ông không tình nguyện cho lắm, nhưng tận mắt chứng kiến trình độ của Tần Diệc cũng như thủ đoạn tàn nhẫn của cô, khi con dao cắm xuyên qua cánh tay của tên kia mà mắt cô cũng không có chớp một lần nào.
Hắn do dự một chút, liền gật đầu, nói: “Đi theo tôi, bọn họ đang ở trên tầng mười của tòa nhà văn phòng lúc nãy.”
Tần Diệc không nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Cởϊ áσ ra, xoay người sang chỗ khác.”
Hắn ngẩn người, bất đắc dĩ thở dài: “Lỡ như cô đổi ý, gϊếŧ tôi thì làm sao bây giờ?”
Tần Diệc cười: “Nếu tôi muốn, bây giờ tôi cũng có thể gϊếŧ anh, còn cả tên phía dưới nữa.”
Tên nằm dưới lầu lúc này có lẽ là vì mất máu quá nhiều, nằm yên trên đất, suy yếu đến mức không thể cử động nổi.
Người đàn ông cắn răng, gật đầu nói: “Được rồi! Tốt nhất là cô nói lời giữ lời!”
Hắn nói xong liền bắt đầu cởϊ áσ, chiếc áo thun cởi ra rất dễ dàng rồi cầm áo trong tay, đưa qua cho Tần Diệc.
Tần Diệc đang định nhận lấy, bỗng nhiên hắn cầm áo ném mạnh về phía cô, ngay lúc chiếc áo cản trở tầm nhìn của Tần Diệc, hắn lập tức xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống lầu!
Tần Diệc vung tay bắt được chiếc áo, nhướng mày, sải bước lên tay vịn, theo tay vịn trượt thẳng xuống.