Tận Thế Luân Hồi

Chương 42: Màn chơi thứ Hai

Chương 42: Gϊếŧ người lấy máu

Điều kỳ lạ là trên cổ tay của hai thi thể còn có vết thương. Chẳng lẽ lúc họ đang tự sát lại bị người khác gϊếŧ chết?

Tần Diệc chưa nghĩ ra được liền không nghĩ nhiều nữa, xoay người tiếp tục đi về phía thị trấn. Đi ra con đường dẫn vào thôn, Tần Diệc phát hiện trước mặt mình có một cây cầu đá lớn.

Từ vị trí của mình, cô có thể nhìn thấy một nhánh sông nhưng lại không thể thấy rõ có nước trong đó hay không.

Cô chạy nhanh vài bước, đi đến bên cầu và nhìn xuống sông, cảm giác thất vọng đúng như dự đoán. Con sông này rộng ít nhất 10 mét, độ sâu của sông không nông, nhưng lúc này đã khô cạn đến mức đầy vết nứt nẻ, thậm chí không có một chút hơi ẩm.

Không có nước nhưng có một số thi thể. Họ nằm rải rác ở những vị trí khác nhau, giữ nguyên tư thế cúi mặt xuống, bên cạnh họ đều có một đống đất giống y như nhau và một cái hố nhỏ ở phía bên còn lại.

Rõ ràng, trước khi chết, họ đã liều mạng đào kênh sông một cách tuyệt vọng, cố gắng đào ra nước.

Tần Diệc nhíu mày, nếu như trong thị trấn có nước thì chắc chắn họ sẽ không cần chạy tới đây để đào bùn.

Trong lòng cô có dự cảm không tốt, không ai trong số những người này tìm được, vậy liệu cô có thể tìm thấy nước trong thị trấn không?

Mặc kệ như thế nào, dù sao cũng phải đến đó xem mới biết được.

Tần Diệc nhanh chóng đi vào thị trấn.

Thoạt nhìn, thị trấn này có vẻ cách xa thành phố, hơi lạc hậu, những ngôi nhà trên đường phố thậm chí còn lợp ngói đen, tòa nhà cao nhất cũng chỉ có bốn hoặc năm tầng, những ngôi nhà lầu xen kẽ với nhà trệt và nhà ngói, trông có vẻ so le không đồng đều và lộn xộn.

Ở giữa có một con đường thẳng tắp, ven đường có vài chiếc ô tô đậu gần đó, các cửa hàng ở hai bên đường đều mở cửa, hầu hết đều có dấu hiệu bị người ta cạy ra hoặc đập phá.

Mặc dù thoạt nhìn rõ ràng là dã có người lục lọi rồi, nhưng Tần Diệc vẫn chưa từ bỏ ý định mà đi vào từng cửa hàng để tìm kiếm.

Nhiều cửa hàng trong số này đều là do chủ nhà tự mình mở, tầng dưới buôn bán còn tầng trên để ở, cô tìm khắp nơi liên tiếp mười mấy cửa hàng, bao gồm cả những ngôi nhà lầu ba tầng lại chỉ tìm được một hộp kẹo Xylitol ở trong góc tủ. Nhìn bao bì đóng gói cũ kỹ, có lẽ nó cũng đã hết hạn sử dụng.

Cô cất đồ vào ba lô sau lưng, đi xuống lầu rồi tiếp tục bước vào cửa hàng gần đó.

Đây là một cửa hàng sửa chữa xe điện, ở ngay cửa có ba chiếc xe điện và hai chiếc xe đạp đều ngã trên đất, khi Tần Diệc dựng xe đạp lên để dọn đường, cô mới thấy trong nhà này có một thi thể.

Giống y như hai thi thể đã gặp lúc nãy, thi thể này cũng đã thành cái xác khô. Ở ngay cổ tay của hắn cũng có một vết thương, Tần Diệc khẽ thở dài, xem ra là một người đáng thương chịu đựng không nổi nên tự sát……

Không đúng, nếu như cắt cổ tay tự sát, vậy tại sao vết máu trên mặt đất lại ít như vậy?

Máu đã chuyển thành màu đen dính trên mặt đất, ở ngay bên dưới cổ tay hắn ước chừng chỉ có một mảng bằng bàn tay mà thôi.

Tần Diệc nghi ngờ ngồi xổm xuống, suy ngẫm lại một lúc, toàn thân cô nổi da gà.

Trên cơ thể người đàn ông này không có vết thương nào khác, nhưng vết thương ở cổ tay rất nghiêm trọng, phần xương trắng cũng đã lộ ra ngoài.

Bị thương nặng như vậy, tại sao chỉ có một ít máu chảy ra như vậy?

Trừ khi…… Là có người khác hứng lấy phần máu chảy ra của hắn!

Cô cảm thấy sợ hãi với suy đoán này của mình, nhưng ―― đồ đạc tán loạn khắp bốn phía dường như cũng làm bằng chứng cho ý nghĩ của cô.

Lúc đầu cô cũng không nghĩ nhiều, cho rằng hỗn loạn là do người khác đến tìm đồ dùng thiết yếu, nhưng bây giờ xem ra đây là tiệm sửa chữa, muốn tìm thức ăn và nước uống cũng không cần phải ném các dụng cụ sửa chữa và những thứ khác lộn xộn như vậy!

Nhìn lại, có vẻ như là hỗn loạn do đánh nhau.

Trong lòng Tần Diệc nặng trĩu, những người đó không có nước uống, cho nên gϊếŧ người lấy máu?