Tận Thế Luân Hồi

Chương 41: Màn chơi thứ Hai

Chương 41: Hạn hán

Tần Diệc gác suy nghĩ lại, bước tới nhặt chiếc ba lô trên mặt đất lên. Khi mở ra, cô thấy một bản đồ lớn bên trong, bao gồm một số thành phố và thị trấn cũng như các ngôi làng xung quanh, v.v., tất cả đều được đánh dấu. Xem ra, khu vực của nhiệm vụ lần này rất lớn.

Tần Diệc nhìn thấy một điểm màu đỏ đánh dấu ở "Thị trấn Y", dường như đại diện cho vị trí của cô.

Ngoại trừ bản đồ, trong túi còn có một con dao gọt trái cây.

Tuy nói là dao gọt trái cây nhưng trông có vẻ vô cùng sắc bén. Trò chơi này thực sự buộc người chơi phải tấn công nhau.

Tần Diệc đeo ba lô lên lưng, nhặt cái xẻng trên mặt đất lên.

Thật ra cái này có tác dụng hơn dao gọt trái cây nhiều, nó nặng hơn và dài hơn. Cô đặt chiếc xẻng sắt vào trong vòng chứa đồ rồi mới quan sát xung quanh.

Đây là một ngôi nhà trệt, vị trí cô đang đứng là trong phòng ngủ, nhìn cách trang trí không giống một gia đình giàu có, mọi thứ trong phòng đều được dọn dẹp gọn gàng, nhưng đã phủ một lớp bụi.

Trong lòng Tần Diệc hơi nghi ngờ, hoàn cảnh nơi đây hoàn toàn không có vấn đề gì, xung quanh cũng vô cùng yên tĩnh, vậy thì đây là tận thế gì?

Cô vừa nghĩ vừa đi ra khỏi phòng.

Bước khỏi cửa là phòng khách, cánh cửa đang mở rộng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.

Tần Diệc đi đến cửa chính, nhìn thấy bên ngoài cây cỏ khô héo, trên mặt đất xuất hiện những vết nứt lớn đan xen lẫn nhau.

Là hạn hán ư?

Tần Diệc hơi sửng sốt, lập tức đi tìm vòi nước. Cô lao vào bếp, nhanh chóng mở vòi nước, nhìn chằm chằm một lúc lâu vẫn không hề có một giọt nước nào chảy ra. Cô dùng đầu ngón tay sờ thử, phần miệng vòi rất khô.

Quả nhiên không có nước!

Cô không dám làm mất thêm thời gian, vội quay lại phòng tìm kiếm khắp nơi, khi vẫn không tìm được bất cứ thứ gì ăn được liền bỏ đi ngay lập tức.

Sau khi đi ra ngoài, cô mới nhận ra vị trí của mình vẫn chưa phải là một thị trấn nhỏ.

Xung quanh là một vùng đồng ruộng mênh mông đan xen vài ngôi nhà nhỏ nằm rải rác, nhìn ra xa xa có thể thấy có không ít tòa nhà cao ở phía bên trái, có lẽ đó mới là thị trấn.

Cô đi thẳng về hướng thị trấn, trên đường đi ngang qua hai ngôi nhà nhưng đều không tìm được gì.

Con đường dưới chân càng ngày càng rộng hơn, những ngôi nhà cao tầng phía trước đã gần rất nhiều.

Tần Diệc ngẩng đầu nhìn một cái, đưa tay lau mồ hôi. Lúc đầu không cảm thấy gì nhiều nhưng sau khi đi ra ngoài một lúc, cô bắt đầu cảm thấy hơi nóng bức. Nếu chỉ một hai ngày thì không sao, nhưng nếu kéo dài mà không mưa thì quả thực sẽ gây ra hạn hán.

Nhưng đợt hạn hán này hẳn là không phải trong một thời gian ngắn, mặt đất cũng đã nứt ra những vết nứt dài và sâu, e rằng chỉ có thể tìm thấy nước ở rất sâu dưới lòng đất.

Đang suy nghĩ, cô dường như nhìn thấy thứ gì đó, quay lại nhìn và giật mình khi nhận ra ―― đó là hai cái xác khô!

Cô bước tới gần hơn nhìn kỹ mới phát hiện ra rằng họ chết là do bị người ta gϊếŧ.

Cả hai xác chết đều khô quắc lại như quả bóng xì hơi, chỉ còn sót lại một lớp da bao phủ quanh xương cốt. Quần áo của họ vẫn còn nguyên vẹn, do đó Tần Diệc mới nhìn thấy vết máu và vết rách trên quần áo.

Sai khi tận thế đến, có lẽ những người này muốn cướp đồ nên mới ra tay gϊếŧ người.