Chương 34: Cái chết của Doãn Trạch
Cô bước thật nhẹ nhàng xuống lầu, không có dừng lại quan sát, vội vã tiếp tục đi xuống sâu hơn nữa.
Sau khi đi xuống mấy tầng, chẳng còn sót lại gì ngoại trừ vài mảnh vảy cá.
Tần Diệc thả lỏng một chút, bước chân nhanh hơn, về tới tầng 13, muốn tìm chút gì đó ăn để lấp đầy bụng trước đã.
Cô đẩy cửa bước vào, mùi máu tươi lập tức ập vào trong mũi.
Nhìn kỹ lại, hướng từ phòng khách dẫn vào phòng tắm có một vũng máu lớn chảy trên mặt đất!
Cô hoảng hốt, chẳng lẽ Hồ Lai hoặc Doãn Trạch bị thương ở đây? Cô liền chạy tới ngay, mới nhận ra hình như có một người đang nằm sau cánh cửa hé mở.
Không cần nhìn kỹ, chắc chắn là Doãn Trạch.
Trong lòng Tần Diệc có dự cảm không tốt, đẩy cửa ra, phía sau dường như có vật cản lại, đành phải lách người vào từ bên còn lại.
“Này……”
Khi nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi lùi lại một bước ――
Hai con mắt của Doãn Trạch đều đã biến thành hai lỗ trống lớn, máu chảy ra từ hốc mắt đã khô lại, cổ chỉ còn lại một nửa, nửa còn lại trông như bị thứ gì đó gặm nhắm.
Một lượng lớn máu trào ra từ cổ anh ta, tạo thành một vũng máu lớn màu đỏ thẫm……
Tại sao…… Tại sao lại như vậy?!
Ngón tay Tần Diệc hơi run rẩy, ngơ ngác đứng đó một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Không cần phải xác nhận xem anh ta còn sống không nữa.
Nhưng, tại sao điều này lại xảy ra?
Hai chân Tần Diệc cứng đờ bước về phía xác của Doãn Trạch, một chân dẫm vào vũng máu, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống nhìn về phía vết thương trên cổ anh ta.
Lúc này, hai hốc mắt trống rỗng của Doãn Trạch giống như đang nhìn cô vậy.
Tần Diệc cố gắng hết sức bỏ qua cảm giác khó chịu, cẩn thận nhìn kỹ vị trí cổ anh ta.
Lỗ hổng ở vết thương không bằng phảng, bên trên phần máu thịt nhầy nhụa còn sót lại có thể nhìn ra được dấu răng, kích thước chỉ khoảng một tấc.
Nói cách khác, miệng của thứ gặm đứt nửa bên cổ của anh ta, chỉ lớn khoảng một tấc thôi!
Rõ ràng là không phải do Người cá gây ra.
Dấu răng nhỏ như vậy, chắc chắn kích thước cơ thể của nó cũng không lớn, chẳng lẽ là……
Tần Diệc đứng dậy, bước nhanh đến chỗ cửa sổ nhỏ trong phòng tắm, nhón chân lên nhìn, quả nhiên liền phát hiện ra dấu vết!
Chủ nhân những căn hộ này đã được cứu đi từ lâu rồi, cho nên trong phòng đều bị bám bụi, mà nhóm Tần Diệc cũng không có quét dọn bởi vậy bụi bặm đã bám một lớp rất dày.
Nhưng bây giờ, có dấu vết của thứ gì đó quét qua lớp bụi.
Chiều rộng của vết dấu chỉ lớn bằng một bàn tay của cô, nếu đây là kích thước của thứ đó thì nó vừa trùng khớp với kích thước của dấu răng.
Nhưng đây là loại quái vật gì nhỉ?
Với thân hình nhỏ bé như vậy mà có thể gϊếŧ chết Doãn Trạch, lại làm cho Hồ Lai sợ tới mức hét lên bỏ trốn?
Đợi đã ――
Lòng Tần Diệc nặng nề, dấu vết này chỉ có hướng vào trong, không có dấu vết đi ra ngoài!
Điều đó có nghĩa là thứ đó vẫn còn ở đây?!
Cô nắm chặt con dao róc xương trong tay, cẩn thận dựa vào tường tỉ mỉ quan sát từng vị trí khả nghi.
Dường như không có gì cả?
Tần Diệc đi đến cạnh Doãn Trạch, tốt xấu gì cũng nên tìm thứ gì đó phủ lên thi thể anh ta.
Vừa mới đi được hai bước, bỗng nhiên, cô nhìn thấy bụng của Doãn Trạch phồng lên giống như đang mang thai.
Có âm thanh rít rít rất khẽ phát ra, tiếng kêu rất kì lạ.