Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Pháo Hôi

Quyển 1 - Chương 3: Chu Thiến

"Bình tĩnh nhé, Tiêu tiên sinh!” Ngô Thành nói: "Hôm nay có lẽ là một hiểu lầm! Tôi phải thừa nhận rằng tôi thực sự bị cuốn hút bởi vẽ đẹp của cậu nhưng tôi chỉ muốn một mối quan hệ tình cảm bình thường với cậu."

"Người đã tạo ra hiểu lầm này là quản lý của cậu - Chu Tần! Cô ta chủ động tìm đến tôi, đòi một khoản tiền và khẳng định rằng cậu rất yếu đuối, hoàn toàn bị cô ta kiểm soát. Cô ta nói cô đã dùng thuốc để làm cậu mất tỉnh táo và dẫn cậu đến đây." Ngô Thành không còn do dự… Anh ta sẵn lòng phản bội Chu Tần để bảo vệ bản thân.

"Ngô tổng không cần lo” Tiêu Vọng Quân nói với nụ cười thân thiện: "Tôi hiểu rằng Ngô tổng không liên quan gì đến vụ việc này."

Nhưng nụ cười đó không còn làm Ngô Thành rung động, thay vào đó, anh ta cảm thấy sợ hãi… Cảm giác như đang đối mặt với một con thú săn mồi sẵn sàng nhảy vào tiêu diệt anh ta.

Ngô Thành gượng cười, nói: "Tiêu tiên sinh! Cậu nghĩ sao về chuyện hôm nay?"

"Tôi nghe nói ngoài công ty công nghệ, Ngô tổng còn đầu tư vào nhiều lĩnh vực giải trí

khác” Tiêu Vọng Quân nói: "Tôi nghĩ Ngô tổng sẽ không phản đối việc tôi sử dụng những nguồn lực đó, phải không?"

"Không… Không phản đối! Tôi sẽ không phản đối” Ngô Thành trả lời, giọng đầy kiên định: "Đây chỉ là những việc nhỏ! Nếu Tiêu tiên sinh đánh giá cao chúng thì đó là vinh dự của tôi. Hãy sử dụng chúng theo cách cậu muốn."

"Xin cám ơn, Ngô tổng, vì đã bảo vệ tôi trong tương lai. Tôi hơi mệt, tôi sẽ đi ngủ trên giường. Ngô tổng tự nhiên nhé."

Không chờ Ngô Thành phản hồi, Tiêu Vọng Quân đã đi đến giường, kéo chăn lên, nhắm mắt. Mọi việc diễn ra nhanh chóng và liền mạch.

Ngô Thành chằm chằm nhìn, suy nghĩ mất nửa tiếng đồng hồ nhưng cuối cùng anh ta không làm gì cả.

[Tiêu Vọng Quân đã ngủ rồi sao? Là do cậu tin tưởng bản thân hay tin tưởng anh ta sẽ không dám làm gì?] Ngô Thành tự hỏi.

Đêm đó, Ngô Thành gần như không thể chợp mắt. Anh ta không dám lên giường, mà thay vào đó, ghế sofa trở thành nơi anh ta nằm qua cả đêm.

Với thân hình to lớn, chiếc ghế sofa chẳng thể mang lại sự thoải mái, lại còn suy nghĩ không ngừng về cách giành lấy những tài liệu quan trọng.

Kết quả là, đêm đó trôi qua mà Ngô Thành hầu như không thể nào chợp mắt.

Trong khi đó, Tiêu Vọng Quân lại có một đêm ngon giấc.

Tiêu Vọng Quân có một hệ thống báo động đáng tin cậy nên mọi hành động đáng ngờ từ Ngô Thành đều không thể làm cậu ấy bất ngờ… Thực sự, cậu không cần phải lo lắng gì cả.

"Tiêu… Tiêu tiên sinh đã dậy rồi ạ." Ngô Thành gượng cười, cố gắng giấu đi sự khó chịu.

Tiêu Vọng Quân nhếch miệng cười, ánh mắt thâm thúy nhìn Ngô Thành, "Ngô tổng thật sự thông minh, may mắn đêm qua anh không có ý định bất chính a! Còn về việc tôi có thức hay không?! Chỉ cần Ngô tổng biết rằng tôi đã cài đặt hộp thư để gửi email tự động. Nếu Ngô tổng có bất cứ hành động nào, tài liệu mà Ngô tổng đã xem sẽ được gửi đến các cơ quan liên quan ngay lập tức..."

Sắc mặt Ngô Thành trắng bệch, "Tiêu… Tiêu tiên sinh, chúng ta hiện nay không phải là đối tác sao? Tiêu… Tiêu tiên sinh! Xin đừng... cái đó, tôi sẵn lòng mua lại, không quan tâm đến giá cả."

"Đừng vội." Tiêu Vọng Quân giơ tay, chỉ về phía Ngô Thành, "Tôi chỉ đang khen ngợi Ngô tổng vì đêm qua đã tự kiềm chế mình, không có ý nghĩa gì khác."

Ngô Thành cười gượng.