Lão Hồ Ly Tâm Cơ

Chương 5

Nệm mềm mại, cả người Lục Căng Nhan bật dậy. Thân thể còn chưa hạ xuống, thân hình nặng nề mang theo mùi rượu của người đàn ông đã nặng nề đè lên.

Cô gái nằm trên giường nhộn nhạo một trận, cô đang mở to đôi mắt mờ mịt, si ngốc nhìn anh.

Ngây thơ và sεメy trộn lẫn.

Cố Thương Tự thở hổn hển một tiếng, bàn tay màu lúa mì lập tức không khách khí nắm lấy hai viên sữa kia, dùng sức xoa bóp, thịt sữa đầy đặn nhất thời tràn ra kẽ tay anh. Cố Thương Tự cúi đầu, nuốt cả bầu vυ' của cô vào trong miệng.

Nụ anh đào trên đỉnh lúc này bị kinh sợ, run rẩy đứng thẳng lên. Ánh mắt Cố Thương Tự tối sầm lại, vừa liếʍ vừa cắn chúng.

"A…" Lục Căng Nhan không kiềm chế được rêи ɾỉ ra tiếng, hai bắp chân mềm mại cọ sát eo người đàn ông. Trong bụng khô nóng càng tăng càng cao, sâu trong thân thể càng sinh ra một cỗ ngứa ngáy khó tả, hận không thể, hận không thể để anh nhanh chóng xông vào đâm cô một cái.

"Gấp vậy sao?" Giọng cười trầm thấp của người đàn ông gọi lại suy nghĩ của cô.

Lục Căng Nhan vừa ngẩng đầu, lập tức thấy ánh mắt sáng quắc của người đàn ông đang rơi vào giữa hai chân cô. Váy ngủ của cô chẳng biết lúc nào bị anh nhấc lên, giờ phút này đang xếp lung tung ở eo cô.

Không có che chắn, qυầи ɭóŧ ren màu trắng phía dưới hoàn toàn bại lộ ở trong không khí. Một mảng qυầи ɭóŧ ở giữa cái kia đã sớm bị dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt, thậm chí có hoa dịch men theo khe mông chậm rãi chảy xuôi xuống dưới.

Cố Thương Tự nhìn chăm chú vào mắt cô, anh chậm rãi giơ tay, từng chút từng chút lột qυầи ɭóŧ của cô.

Âʍ ɦộ bị không khí lạnh lẽo thấm vào, Lục Căng Nhan vô thức run lên.

Hoa môi của cô cực kỳ xinh đẹp, dưới ánh sáng mờ nhạt lại lộ ra chút hồng phấn trong suốt. Từng giọt từng giọt hoa dịch đang chậm rãi từ bên trong chảy xuôi ra, sáng lấp lánh.

Lục Căng Nhan đột nhiên cảm thấy xấu hổ, khó xử quay đầu đi.

"Rất đẹp." Cố Thương Tự nhìn đến động tình, bàn tay to mang theo vết chai mỏng bao trùm lên.

"A..." Cả người Lục Căng Nhan nhảy dựng lên, lại bị người đàn ông áp chế.

Lòng bàn tay rộng lớn hoàn toàn bao bọc lấy âʍ ɦộ của cô, đè ép, xoa nắn.

Lục Căng Nhan xiêu vẹo nằm dưới thân người đàn ông, hai má cọ lên tấm ga giường mềm mại, không ngừng rêи ɾỉ ra tiếng: "A... Ư..."

"Nhiều nước như vậy?" Người đàn ông nặng nề cười, hai ngón tay thon dài không hề báo trước thò vào trong huyệt nhỏ trơn trượt của cô.

"Ư... A…" Lục Căng Nhan đột nhiên trợn tròn mắt, Cố Thương Tự lại đột ngột cúi người, chặn chặt môi cô.

Môi lưỡi của anh khuấy động trong khoang miệng ấm áp của cô, một bàn tay to khác của anh vươn lên ra sức xoa bóp ngực Lục Căng Nhan, xoa nắn ngực của cô thành đủ các loại hình dạng.

Ba chỗ trọng yếu đồng thời bị chiếm cứ, Lục Căng Nhan chỉ có thể ngửa mặt nhìn trần nhà, trong miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ vỡ nát.

Bị làm cho mơ mơ màng màng, cô lại cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc, cô luôn cảm thấy mình giống như đã quên chuyện gì quan trọng...

"A…" Bụng đột nhiên co giật, là hai ngón tay Cố Thương Tự đột nhiên tiến vào độ sâu không thể tưởng tượng nổi!

"Xem ra chính là nơi này." Người đàn ông ngậm đầu lưỡi của cô, lại cười nói một câu. Sau một khắc, ngón tay chôn ở trong huyệt nhỏ của cô lập tức nhắm trúng nơi nhô lên thần bí giấu ở sâu trong hoa tâm kia, ấn xuống.

"Ư..." Lục Căng Nhan nhất thời nhảy dựng lên như một con cá, "Đừng... đừng chạm vào đó… ưʍ..."

Cố Thương Tự lại dùng một tay cố định cô trên giường, ngón tay chôn trong cơ thể cô cử động nhanh hơn.

Mở rộng, gãi gãi, vân vê, đầu ngón tay mô phỏng tư thế giao hợp, một lần lại một lần nghiền nát qua điểm G yếu ớt nhất.

"A… ưʍ... a... đừng... a..." Ngón tay cưỡиɠ ɧϊếp cô động tác càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh, Lục Căng Nhan chỉ cảm thấy trong đầu lóe lên ánh sáng trắng, tiểu huyệt đột nhiên co rút lại từng đợt, lượng lớn hoa dịch phun ra. Cô thét lên một tiếng, bị hai ngón tay của anh làm tới cực khoái.

Mắt Lục Căng Nhan hướng trần nhà, cô vô lực thở dốc.

Bên tai lại vang lên một trận sột soạt, cô cố hết sức ngẩng đầu, thấy người đàn ông đang không nhanh không chậm kéo khóa quần âu phục xuống, vật lớn đáng sợ kia lúc này nhảy ra.