Lão Hồ Ly Tâm Cơ

Chương 4

Khuôn mặt Cố Thương Tự từ trước đến nay không thể bắt bẻ, chỉ là tùy ý đứng ở đó đã có thể nhìn ra thân hình của anh cực kỳ ưu việt, hàm dưới rõ ràng, sống mũi cao thẳng. Lúc này, cúc áo trên cổ anh lại hơi có chút rối loạn, âu phục đuôi én đắt tiền lại bị anh tiện tay khoác lên cánh tay.

Lục Căng Nhan tham lam nhìn chăm chú vào mặt anh, lẩm bẩm: "Thì ra em đang nằm mơ."

Cũng chỉ có mộng, mới có thể giải thích hết thảy những chuyện hỗn loạn lại tốt đẹp trước mắt này.

Trong nháy mắt tiếp theo, Lục Căng Nhan như một con nghé con đâm vào lòng người đàn ông.

"Anh đang trách em sao?" Cho nên qua lâu như vậy, anh mới bằng lòng đi vào giấc mộng của cô.

Lục Căng Nhan thật ra có ngàn lờimuốn nói với anh, nhưng cuối cùng lại hóa thành một câu: "... Em rất nhớ anh."

"Nhớ tôi?" Giọng người đàn ông vì say rượu mà lộ ra vài phần khàn khàn, lại khó ngăn cản sự xa cách lạnh lùng trong đó. Bàn tay to giơ lên đang muốn đẩy người phụ nữ trong ngực ra, nhưng một giây sau, anh thấy rõ khuôn mặt của cô.

Vẻ mặt Cố Thương Tự hơi giật mình, "Là em."

Anh ngẩng đầu ở trong phòng nhìn chung quanh một tuần, "Tôi đang nằm mơ?" Trong giọng nói có mùi rượu nồng đậm tràn ngập ra.

Lục Căng Nhan cũng đã kiễng mũi chân, không quan tâm hôn lên.

Nếu đây là một giấc mơ, cô chỉ hy vọng không bao giờ thức dậy.

Cố Thương Tự từ chối trong chốc lát, Lục Căng Nhan lại đưa tay ôm cổ anh, nửa thân thể mềm mại như dây leo dán sát hơn.

Hai năm kết hôn, quan hệ tìиɧ ɖu͙© của hai người không hài hòa. Nhưng cô biết, Cố Thương Tự có nhu cầu, nhưng bởi vì cuộc hôn nhân này tới cũng không vẻ vang, cô thường xuyên kháng cự anh cầu hoan. Anh cũng có kiêu ngạo của mình, hai người ở trên giường hoặc là qua loa kết thúc, hoặc là làm loạn đến tan rã trong không vui. Thời gian lâu dài, tự nhiên ai cũng không có hứng thú.

Hôm nay ở trong mộng, cô đột nhiên cảm thấy những khuất nhục, mâu thuẫn cùng thương tổn kia toàn bộ đều trở nên không quan trọng, thật vất vả mơ thấy anh, cô thầm nghĩ vui vẻ hoan ái với anh một lần!

Váy ngủ mỏng manh kẹp ở trên bụng dưới trắng nõn bằng phẳng của cô gái, bộ ngực lộ ra của cô quá mức đầy đặn, chỉ cần một động tác là sẽ nảy lên, nổi lên từng trận sóng sữa. Lúc cô dán lên người anh, hai nhũ thịt đầy đặn kia chen chúc trước ngực áo sơ mi của anh, lúc này bị ép đến biến hình.

Áo sơ mi của anh màu đen, ngực của cô trắng như tuyết.

Yết hầu no đủ của Cố Thương Tự lăn lộn kịch liệt một trận, anh phát ra một tiếng thở hổn hển, bàn tay to cuối cùng khắc chế không được bao phủ đôi gò bồng đảo đẫy đà kia.

Ngực Lục Căng Nhan cực kỳ xinh đẹp, tựa như một giọt nước trong suốt, lại cực kỳ đầy đặn, có thể làm cho đàn ông nắm đầy tay. Xúc cảm trong lòng bàn tay mềm mại, trơn nhẵn, chân chân chính chính mềm mại như thịt mỡ đông. Hô hấp của Cố Thương Tự rõ ràng trở nên thô nặng, bàn tay to gấp gáp không nhịn được nâng thịt sữa trắng như tuyết, ra sức xoa nắn.

Lục Căng Nhan bị anh làm cho ưm một tiếng, trong thân thể có ngọn lửa khô nóng càng đốt càng hăng, khẩn cấp muốn anh xoa nặng hơn một chút, nhanh hơn một chút.

Nghĩ dù sao cũng là mơ, cô cũng không rụt rè nữa, một cái chân dài trắng như tuyết giơ lên, cấp bách ôm lấy thắt lưng khỏe mạnh của người đàn ông.

Gân xanh trên trán Cố Thương Tự nhảy dựng, cắn răng nói: "Đây chính là em tự tìm."

Sau một khắc, anh mạnh bạo ôm ngang người cô, ném lên giường lớn sớm đã chuẩn bị sẵn sàng ở giữa phòng.

Ai cũng không biết chính là, giờ phút này, trong một góc hành lang ở ngoài phòng mơ hồ truyền tới tiếng hai người thì thầm:

"Thuốc xong chưa?"

"Yên tâm đi, bảo đảm liệt nữ cũng biến thành da^ʍ phụ, hehe."