Gần đây, con nuôi bị việc học tra tấn đến tàn tạ, cô thấy quầng thâm thật đen dưới đôi mắt sáng ngời của cậu, vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh của cậu, cô dẫn cậu đi công viên trò chơi( bao hết công viên trò chơi), dẫn cậu đi khách sạn 5 sao ăn cơm( bao hết khách sạn), dẫn cậu đi trung tâm thương mại mua mua mua( bao hết trung tâm thương mại), còn đưa cậu lên máy bay riêng dạo quanh không trung( hạn chế tất cả những chuyến bay cất cánh cùng ngày trong thành phố B).
Tuy là dọc đường con nuôi đều dùng ánh mắt nhà tư bản ác độc nhìn cô, nhưng tâm trạng của cậu quả thật tốt hơn nhiều. Khóe mắt cô có thể nhìn thấy, cậu ta đều trộm tươi cười ở lúc cô không chú ý đến.
Cô nghĩ, vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh của con trai cô, tiêu một chút tiền cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa, là cô xem trọng trợ thủ đắc lực tương lai, cậu cần phải gặp chuyện mất mặt, phải có một sự hiểu biết về vung tiền như rác, sau này mới không vì tiền, mà làm mấy việc tham ô trái pháp luật.
Mang theo con trai đi chơi mấy ngày, xây dựng cho cậu quan niệm chi tiêu tốt đẹp và phí đầu tư kỹ năng, cuối cùng con trai cô bắt đầu thi cuối kỳ.
Cô thấy cô còn hồi hộp hơn cả cậu, vì để điểm thi của cậu đạt chuẩn, vì lòng tự trọng khi họp phụ huynh lần sau của cô không bị thương, liên tiếp mấy ngày cô ôn tập với cậu suốt đêm.
Cô nghĩ một người mẹ nuôi như cô thật có trách nhiệm, cô rất tự hào.
Sau khi biết mỗi môn con nuôi cô đều hơn 60 điểm, tâm trạng cô rất tốt, tự mình xuống bếp, nấu cơm cho con trai.
Lấy trình độ nấu ăn như Vua đầu bếp của cô, con trai hận không thể ăn hết cả bàn.
Mà đầu bếp nhà cô đứng ở một bên, rất hổ thẹn: “Tôi chưa bao giờ thấy cô chủ nấu ăn, lại không thể ngờ cô chủ nấu ăn tốt như vậy.”
Tâm trạng cô sung sướиɠ, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng từ từ dịu dàng, khóe môi hơi cong lên: “Con vui, điểm của cậu ta đều đạt tiêu chuẩn. Đương nhiên con sẽ tự mình xuống bếp chúc mừng một phen.”
Con nuôi ngẩng đầu, cậu ta nhìn thoáng qua mặt cô, không biết vì sao, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ lên.
Cậu cúi đầu, nhỏ tiếng nói: “Cảm ơn.”
Lần đầu tiên cô nghe cậu nói cảm ơn, nhất thời có chút vui mừng. Cho dù ban đầu cậu chán ghét cô, nhưng hiện tại vẫn đã chấp nhận cô chút.
Quả nhiên, nuôi con còn vui hơn nuôi thú cưng.
Buổi tối, cô mới vừa tắm xong, nghe con nuôi đang lải nhải nói chuyện trong phòng khách.
Cậu ôm con mèo được nhặt về, ngồi ở cửa thang máy: “… Hôm nay cô ấy lại cười… Rất đẹp… Cô ấy hình như là người tốt… Anh hy vọng, hy vọng cô ấy có thể luôn cười…”
Cô đi đến gần cậu, cậu nhảy dựng lên như vừa gặp ma.
Cậu ta nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú từ từ đỏ lên. Giống như tô phấn má lên da thịt trắng ngần, đôi mắt lấp lánh như muốn khóc.
“Tôi… Chị… Đừng hiểu lầm…” Cậu hơi gian nan mà nói.
Cô không biết vì sao cậu muốn nói lại thôi như vậy, chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu: “Học sinh cấp 3, mau đi ngủ đi, ngày mai vẫn phải đi học. Đừng nghĩ rằng thi được 60 điểm đã chủ quan quên mình.”
Môi con nuôi giật giật, không nói gì, ngoan ngoãn thả mèo con xuống, lên lầu đi ngủ.
Vài ngày sau, công ty cô tổ chức một bữa tiệc lớn toàn các doanh nhân, cô mang theo con nuôi cô đi du thuyền tư nhân xa hoa của cô tham gia bữa tiệc.
Bởi vì cô đã thấy quá nhiều tên a dua nịnh hót, mang cậu ta bên người, Tom Sue(*) như cậu ta có thể thu hút tất cả cô gái ở đây, do đó làm các cô đấy không rảnh nịnh hót cô, để đôi tai cô thanh tịnh.
(*) Hào quang nam chính
Quả nhiên, con nuôi không phụ sự mong đợi của mọi người mà hoàn thành nhiệm vụ hoàn hảo, còn giúp cô giải quyết được mấy cái hợp đồng lớn, nghe nói những kẻ yêu thích cậu thương xót việc cậu ta ăn nhờ ở đậu, hy vọng có thể trả mấy chục triệu cho cô, để cô thả tự do cho cậu. Chỉ là con nuôi cô cứng đầu vừa hiếu thắng lại có lòng tự trọng, nói nhất định phải tự kiếm tiền trả lại cho cô. Vì thế những kẻ yêu thích cậu thông qua việc ký hợp đồng với công ty cô, yêu cầu người giám hộ là cô cho phép con nuôi đến công ty các cô ấy làm công, hơn nữa là làm việc nhẹ lương cao.
Chủ tịch thông minh như cô không muốn, con nuôi Tom Sue có thể vì công ty cô thu hút vận may, vì sao cô phải giơ hai tay nhường cho người khác?
Con nuôi rất bất mãn với cô, kêu cô không có quyền hạn chế tự do của cậu.
Cô nói với cậu, cậu có thể vào làm công ty cô, cô cũng có thể cho cậu công việc như vậy, con trai phản bác: “Bản chất hai việc này khác nhau.”
Cô nhìn không ra chỗ nào khác, không phải đều là người làm công sao? Đúng lúc khoảng thời gian này, hoạt động công ty xảy ra sai sót nhỏ, những người yêu thích con nuôi sôi nổi ngáng chân cô. Cô bận sứt đầu mẻ trán, con nuôi còn cãi nhau với cô, rồi cô nổi giận, lạnh giọng nói thẳng với cậu: “Cậu muốn đi nơi nào thì đi, tôi không quản được cậu. Cậu muốn cút thì cút xa một chút, tôi không muốn nhìn thấy cậu.”
Con nuôi ngẩn ra, nước mắt liền rơi xuống. Cô mặc kệ cậu, vào ban đêm, cô liền đặt vé máy bay đến nước Pháp.