Khi Tôi Xuyên Thành Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 3

Rốt cuộc cô không kiềm được mà cười lên, chỉ là, cô rất ít cười, khi cậu ta nghe được tiếng cười của cô, không chỉ có con nuôi kinh ngạc quay đầu lại, đến cả cô cũng kinh ngạc mà hơi ngây ra.

Ý cười trên miệng cô còn chưa rút lại, con nuôi cô vẫn còn đang quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cô, không biết vì sao, gương mặt trắng nõn của cậu nhanh chóng đỏ lên.

Cô lập tức rút lại ý cười, trở lại gương mặt không cảm xúc.

Con nuôi cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, hừ một tiếng, rồi rời đi.

Vào buổi tối, cô nhìn thấy con nuôi đang ôm con mèo cậu nhặt được ở trên đường, nói chuyện ríu rít.

Loáng thoáng nghe được: “…Cô ả là người xấu… Chỉ là cười đẹp mà thôi… Anh không có thích…”

Cô đến gần cậu, cậu ngẩng đầu, vừa thấy cô, cậu nhảy dựng lên, như bị cô dọa vậy.

Cô cũng bị cậu ta làm hoảng sợ, chẳng qua mặt cô luôn không cảm xúc, ở bên ngoài nhìn vào, gương mặt cô chỉ là hơi chuyển động một chút thôi.

Cô nói với cậu: “Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu mới gọi điện cho tôi, ngày mai có buổi họp phụ huynh, vậy ngày mai, tôi đến trường học với cậu.”

“Không được!” Con nuôi vội lên tiếng.

Cô là chủ tịch sao có thể dễ dàng thay đổi suy nghĩ? Cho dù con nuôi không muốn đi chăng nữa, thì ngày hôm sau, cô cũng kéo cậu lên chiếc Rolls-Royce bản giới hạn toàn cầu.

Ngồi ở ghế phụ cậu ta lo lắng nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới khó khăn mở miệng: “Tôi học lệch rất nhiều. Môn Ngữ Văn với Tiếng Anh học không tệ, nhưng kém môn Toán.”

“Môn Toán bao nhiêu điểm?” Cô hỏi.

“Ba điểm.”

“… Không sao, sau này cậu có thể chọn khối xã hội, Ngữ Văn bao nhiêu điểm?”

“Năm điểm.”

Bỗng nhiên cô không muốn đi họp phụ huynh nữa.

Sau khi từ trường về, cô quyết định phải thuê gia sư tất cả các môn cho con trai, thân là con trai chủ tịch, tuyệt đối không thể chỉ lấy gương mặt ra khoe với bên ngoài được. Nếu như bị người khác biết, đây hẳn là một vết nhơ lớn trong sự nghiệp làm chủ tịch của cô.

Cô muốn bồi dưỡng con nuôi của cô thành người tài.

Cô đã chi hàng trăm triệu để mời gia sư tốt nhất cho cậu. Trước khi giáo viên tới, cô cần xem cậu làm bài tập như thế nào.

Cô luôn làm mặt không cảm xúc, giọng điệu nhàn nhạt, làm cho con nuôi không chịu thua.

Cậu không chịu đựng được mà nói: “Đừng có luôn quản lí tôi, cô không là gì của tôi cả, hơn nữa, cô có biết bài tập kia khó như thế nào không?”

Cô nhìn lướt qua quyển sách bài tập Toán của cậu, sau đó viết tất cả các đáp án trong mười phút, cậu ta cầm sách hướng dẫn có câu trả lời để kiểm tra đáp án, rồi nhìn cô như thể cậu ta vừa thấy một con ma.

Cô lại lấy ra một quyển sách bài tập Tiếng Anh, chưa đầy năm phút đã hoàn thành tất cả các câu hỏi đọc hiểu. Cậu ta cầm đáp án Tiếng Anh, rồi nhìn cô, như thể nhìn thấy thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả ma.

Cô lại lấy ra một quyển sách bài tập Ngữ Văn của cậu, vừa định viết, bỗng nhiên thấy được những từ ngữ trong bài thơ cũ của con nuôi viết.

Một đống từ vô nghĩa như tiếng chó sủa.

Cô thấy được một thành ngữ cổ, câu đó là “Ơn bằng giọt nước, cũng coi bằng suối tuôn mà đền đáp”, thế mà con nuôi của cô viết thành “Ơn bằng suối tuôn, cũng coi bằng giọt nước mà đền đáp.”

Đến cả môn Văn, kiến thức còn không bằng học sinh tiểu học.

Vừa nhìn lại, sách bài tập trên tay đã bị giật đi, mặt đứa con trai đỏ lên.

Thật sự cô không muốn dùng ánh mắt thiểu năng trí tuệ nhìn cậu đâu, nhưng cô không kiềm được. Nhìn kìa, con của cô tổn thương đến mức sắp khóc rồi.