Có lẽ đây chính là lý do khiến cô nàng không thể tiết kiệm được tiền.
Cô nàng không kiểm soát g được cái miệng thích tiêu tiền, lại chịu không nổi cái khổ, cái vất vả...
Lâm Văn Tâm thở dài thườn thượt, mở điện thoại gọi xe, định kéo lê cơ thể mệt mỏi trở về thôn Vọng Thiên.
Từ sáng đến giờ, cô chỉ uống một bát cháo loãng. Vì đã lên kế hoạch rõ ràng cho bữa ăn của mình nên cô nàng kiên quyết từ chối lời mời của khách hàng, cô nàng quyết tâm sẽ về nhà hàng nhà họ Tôn, dù phải bò cũng sẽ bò về.
Vị khách cười hỏi: "Quán ăn đó ngon đến vậy sao?"
Vị khách tên là Thích Thất, là người địa phương ở núi Thanh Thành, đồng thời cũng là một blogger ẩm thực nổi tiếng cả nước.
Vài năm trước, cô ấy bắt đầu từ việc khám phá các cửa hàng ở núi Thanh Thành, trong một năm đã khám phá hết các cửa hàng ở đây, cửa hàng dù lớn hay nhỏ cô ấy đều đã ăn thử hết. Ngay cả khi có cửa hàng mới, cô ấy cũng sẽ theo những đánh giá tốt để tìm đến.
Vì cô ấy khởi nghiệp sớm, tận dụng thời điểm những video về ăn uống và khám phá cửa hàng chưa có nhiều người làm, cô ấy đã trở thành một blogger hàng đầu, chỉ là hai năm gần đây vì sự trỗi dậy của video ngắn nên cô ấy dần trở nên lỗi thời.
Nhưng dù có lỗi thời đến đâu thì cô ấy vẫn có một lượng người hâm mộ nhất định, thậm chí một số khán giả còn thiên vị với blogger đã đồng hành cùng mình trong nhiều năm như vậy, vì vậy lượng truy cập của Thích Thất vẫn khá ổn định.
Nói đến đây, Lâm Văn Tâm phấn khích hẳn lên, giờ cô nàng được coi là người hâm mộ trung thành của nhà hàng nhà họ Tôn, cô nàng gật đầu lia lịa: "Thật đấy, quán này thực sự rất tuyệt."
Thích Thất không coi trọng lắm, chỉ cười nói: "Vậy khi nào rảnh tôi sẽ đến xem."
Trước khi lên xe, Lâm Văn Tâm còn nhấn mạnh nhiều lần: "Nhất định phải đến xem đấy."
Cô nàng càng nói như vậy thì Thích Thất càng không muốn đến, nghe vậy là biết ngay ông chủ quán đó và cô Lâm chắc chắn có quan hệ.
Điều hòa trong xe mở đủ, lúc này là buổi chiều muộn, Lâm Văn Tâm dựa vào ghế, mơ màng suýt ngủ quên.
Cho đến khi xuống xe, cả người cô nàng vẫn chưa hoàn hồn.
Trong quán ăn không còn nhiều người, cậu trai cao gầy được gọi là Đào Tử đang ngồi ở cửa chống đầu buồn ngủ, thấy Lâm Văn Tâm đi tới, cậu ta lập tức tỉnh táo.
"Xin chào, ăn cơm ạ?"
Lâm Văn Tâm gật đầu: "Ăn cơm, một người."
"Được." Cậu ta nói rồi xé một tờ giấy nhỏ đưa cho Lâm Văn Tâm, mỉm cười nói: "Bàn số sáu ở sảnh chính."
Thấy bóng lưng Lâm Văn Tâm đi xa, Đào Tử vẫn nhìn chằm chằm. Cô gái này, thật lợi hại.
Một bữa có thể ăn ba bát cơm.
Lâm Văn Tâm vừa ngồi xuống, lập tức rút thực đơn ra gọi, thấy món nhất định phải gọi hôm nay đã đổi thành thịt kho hồi, cô nàng liền dứt khoát thêm món đó.
Gọi xong cô nàng vội vã vẫy tay: "Bà chủ."
Tôn Bảo Bảo vừa làm xong việc chưa nghỉ ngơi được bao lâu, hôm nay mời hai dì đến giúp, ít nhất cũng có người rửa bát.
Chiếc quạt bên cạnh quầy hàng thổi vù vù, mặc dù nhiệt độ ngoài trời cao nhưng bên trong nhà lại khá mát mẻ. Cô chỉ mở quạt, cũng không nghe thấy khách hàng kêu nóng.
Tôn Bảo Bảo nghe thấy Lâm Văn Tâm gọi vội vàng đi tới, cô rất quen với vị khách này, về cơ bản đều có thể trò chuyện vài câu.