Thần Côn Tiên Nữ: Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê

Chương 5: Tất Cả Là Vì Ngươi

Diệp Hoàng ở một bên không khỏi chần chờ một chút, thở dài nói: "Quân Dương, kiểu nữ nhân thế này còn chẳng đủ tư cách làm thông phòng cho huynh. Phụ thân của huynh bán đứng huynh mất rồi! Ha ha."

"Câm miệng."

Diệp Hoàng nhún vai, quay đầu nhịn không được mà nở nụ cười. Trong tầm mắt của Hỉ Dương bỗng xuất hiện một đôi ủng màu đen.

"Biến đi đi."

"Không... Ta sẽ không đi! Ta sẽ không đi đâu cả."

Đột nhiên có một giọng hét toáng đến mức chói tai vang lên.

Đối với một Địch Quân Dương có phong cách xử sự hoàn hảo với mọi việc thế này, chỉ có thể dùng một câu thôi, thúc có thể chịu nhưng thẩm thì không thể nhẫn. Hắn cau mày, đến ý muốn xem mặt cũng chẳng còn nữa, hắn phất tay áo, quay đầu rời đi.

Diệp Hoàng nhướng mày, cũng quay người đi theo.

"Tiểu thư, sao tiểu thư lại nói như vậy với Địch thiếu gia? Tiểu thư mau đi giải thích với ngài ấy đi, nếu không chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi phủ thật đó."

Hỉ Dương sắc mặt lạnh lùng mà đứng dậy, bình tĩnh phủi phủi cỏ dại và mùn cưa dính trên người, nhìn về phía Ngọ Nguyệt đang sốt ruột tới mức dậm chân liên tục, thờ ơ nói: "Vừa rồi ngươi ở đâu? Sao bây giờ lại xuất hiện?"

"Không phải tiểu thư vừa mới cãi nhau với Dung Dung tiểu thư hay sao? Đương nhiên là nô tỳ đi xem xét, sau đó thành khẩn thỉnh tội với tiểu thư, như vậy thì Dung Dung tiểu thư sẽ không chấp nhặt với tiểu thư nữa."

Hỉ Dương nhếch mép cong cong khóe môi, nhắm mắt lại, thôi vậy, nếu không ở lại được nữa thì nên đi thôi.

"Nếu ngươi thích ở lại Địch phủ thì ta sẽ đưa khế ước bán thân của ngươi cho Địch phủ, thế nhưng hôm nay ta sẽ không ở lại đây nữa. Ngươi hãy tự lo cho bản thân mình đi."

"Tại sao tiểu thư lại cáu kỉnh như thế? Khi lão gia còn sống, tâm nguyện của ngài ấy là được nhìn thấy tiểu thư thành thân. Vất vả lắm chúng ta mới đến được Thượng Kinh, tại sao người phải cáu kỉnh mà rời khỏi đây? Nếu tiểu thư làm như vậy thì Địch công tử sẽ đến với nữ nhân khác đó. "

“Ồ, như vậy thì có liên quan gì tới ta.” Hỉ Dương vẻ mặt lãnh đạm sải bước rời đi.

Nàng không hề hay biết, ngay tại hành lang cách đó không xa, có hai vị công tử cao lớn như cây tùng đã nhìn thấy hết mọi chuyện nơi này.

Kỳ Phi dựa vào trên cây, ở trên không trung mà gặm chiếc bánh bao nhân thịt.

Nhìn thấy tiểu thư nhà mình quay trở lại, hắn vội vàng lật người nhảy xuống khổi cành cây.

Khiến cho Hỉ Dương phải giật mình sợ hãi.

"Kỳ Phi?"

Khóe mắt của Hỉ Dương đỏ hoe vì phấn khích.

Kỳ Phi kiếp này vẫn còn trẻ trung anh hùng như vậy, khuôn mặt chưa bị thiêu đốt đến mức biến dạng, tính mạng vẫn còn.

Ở kiếp này, nàng đã tự nhủ rằng, nhất định phải bảo vệ những người luôn đối xử tốt với mình ở kiếp trước.

"Tiểu thư sao vậy? Có ai bắt nạt tiểu thư sao?" Kỳ Phi nói với vẻ mặt phẫn nộ chính trực: "Nô tài sẽ giúp tiểu thư trút giận."

“Không, ta không sao, mọi chuyện đều ổn. Kỳ Phi, ta muốn rời khỏi đây, ngươi có muốn đi theo ta không?” Nàng kiên quyết nhìn hắn, như thể nàng chắc chắn hắn sẽ làm theo lời của nàng

"Kỳ Phi." Ngọ Nguyệt vội vàng thở hổn hển: "Kỳ Phi, nhanh lên... mau khuyên nhủ tiểu thư đi, tiểu thư muốn quay về quê nhà."

Hỉ Dương nhíu mày, không chút nể nang: "Ngọ Nguyệt, nếu bây giờ ngươi không muốn nghe lời chủ nhân của ngươi vậy thì ngươi đừng đi theo ta nữa, ta sẽ chuyển khế ước bán thân của ngươi cho người môi giới."

"Tiểu thư... nô tỳ đều là vì người ... Nô tỳ... nô tỳ..."

Hỉ Dương cũng không thèm đếm xỉa tới nàng ta nữa mà nhìn chằm chằm về phía Kỳ Phi.

Kỳ Phi lập tức đồng ý không chút do dự.

Lão gia định ra hôn ước này với Địch phủ là vì muốn tiểu thư bình an phú quý cả đời, nhưng tiểu thư đã không muốn như vậy rồi, nếu lão gia còn sống chắc chắn ngài ấy cũng sẽ không ép buộc. Còn Ngọ Nguyệt thì đã được tiểu thư chiều chuộng quá mức rồi, nên bây giờ nàng ta mới có chút bốc đồng không nghe lời như vậy.