Kiếp trước, cuộc sống nàng phải chịu bao nhiêu áp bức và tủi nhục đều là do tên ác ma trước mắt này cả.
Làm sao mà nàng có thể không sợ hãi cho được?
Làm sao có thể không sợ được chứ! Làm sao mà nàng có thể không hận cho được?
Tại sao lần này hắn ta lại xuất hiện ở đây?
Nàng vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với hắn ta một lần nữa, đối với một người vừa mới được thăng chức làm Đại Lý Tự Khanh như Địch Quân Dương mà nói, thủ đoạn của hắn vô cùng độc ác, nếu như chẳng may có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ cần không cẩn thận chút thôi là sẽ bị ăn thịt đến mức xương cốt cũng chẳng còn.
Ngay khi nàng còn đang lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, đầu óc hỗn loạn, ngón tay không ngừng xoa móng tay thì Ngô Phẩm đã đứng dậy nhẹ nhàng nói: "Chỉ là trò đùa giữa các cô nương mà thôi."
“Ca ca, như vậy là không được, nữ nhân ti tiện kia dám ra tay đánh muội. Ca ca, rõ ràng là vì huynh nên muội mới phải chịu tội như vậy, nếu hôm nay huynh không lấy lại công bằng cho muội thì nhà chúng ta làm sao có thể ngẩng đầu lên được nữa, chi bằng cứ để muội xuống tóc làm ni cô cho xong. Hu hu hu.” Địch Dung Dung nói với vẻ đau khổ vô cùng khiến người ta không nhịn được mà đau lòng. Nói xong nàng ta vừa khóc vừa ôm mặt chạy đi.
Khuôn mặt sưng vù đến mức không nhìn ra được, chưa kể Diệp công tử còn đứng sau lưng huynh trưởng của nàng ta, nàng ta không muốn làm trò cười trước mặt người khác.
“Dung Dung!” Có mấy cô nương đứng đó vấn an với Địch Quân Dương xong lập tức đuổi theo Địch Dung Dung.
Trần Song đứng ở cuối cùng, nàng ta hơi thoáng sững sờ nhìn chằm chằm Địch Quân Dương, trong thâm tâm nàng ta cảm thấy bản thân mình trong lòng Địch Quân Dương vẫn chiếm một vị trí không nhỏ, hơn nữa nàng ta còn thấy rằng vị hôn thê không biết xuất hiện từ góc nào kia thoạt nhìn có vẻ là người có tâm cơ sâu nặng, không biết nàng ta nghe bóng nghe gió ở đâu nên cũng biết được một vài chuyện bí mật của mình.
"Địch công tử, tiểu nữ là Trần Song. Hôm nay ta tới chúc mừng lão phu nhân, ngoài ra ta còn muốn có cơ hội được Địch công tử chỉ dẫn thêm một chút về thư pháp."
"Lễ mừng thọ vẫn đang diễn ra ở tiền viện.”
Chuyện ngày hôm nay ...
Trần Song nhìn thấy một vị công tử khác đứng phía sau cười đến mức cả người run rẩy, khuôn mặt nàng ta vì thế mà biến sắc, xụ hẳn xuống, da mặt nàng ta cũng chưa đủ dày, thế là lập tức đỏ mặt xoay người rời đi.
"Ngươi, xoay người lại đây."
Giọng nói trêu chọc và tò mò của Diệp Hoàng vang lên trên đỉnh đầu.
"Diệp thiếu gia, Hỉ Dương chỉ là một cô nương bình thường thôi. Chuyện hôm nay đều là lỗi của một mình Ngô mỗ. Xin biểu ca thứ lỗi."
Diệp Hoàng giễu cợt: "Chậc chậc, thật đúng là nực cười, chẳng lẽ cô nương Hỉ Dương này là vị hôn thê của ngươi hay gì mà ngươi lại dám ở đây nói xằng nói bậy?"
Ngô Phẩm trông thấy biểu ca mình nghe thấy điều này, sắc mặt càng trở nên băng lạnh, đôi mắt dưới hàng lông mày cánh kiếm sâu như hồ nước lạnh lẽo, vẻ tàn khốc lạnh nhạt vô cùng.
Hắn ta nhớ lại một số chuyện trước đây, trong lòng hắn ta càng cảm thấy kinh sợ đối với vị biểu ca này của mình.
Cữu cữu của hắn ta nói rằng Địch Quân Dương không muốn mối hôn sự này cho nên hắn ta vẫn không dám cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, gây chuyện.
Vì vậy hắn ta chỉ biết lúng túng lau mồ hôi, nói: "Ừm… Ừm cô mẫu có chuyện muốn tìm ta nên ta đi trước đây."
Địch Quân Dương nheo mắt nhìn hắn ta, từ trên cao nhìn xuống giống như nhìn một con kiến.
Hỉ Dương nắm chặt hai tay, không nói lời nào, rụt cổ lại, yên lặng đi về hướng khác, len lén rời khỏi đây.
“Đứng lại.” Môi mỏng khẽ mở, Hỉ Dương cảm thấy giọng điệu của hắn vừa lạ vừa quen, vẻ lạnh lùng độc nhất ấy như khắc sâu vào xương máu của nàng, khiến nàng hoàn toàn mất hồn.
Nàng giật mình quay người quỳ thẳng xuống, mặt vùi sâu vào bãi cỏ.
"Xin Địch công tử đừng tức giận, ta ... ta thật sự không muốn rời xa tấc đất tấc vàng Thượng Kinh này. Phụ thân của ta đã cứu phụ thân của công tử một mạng. Phụ thân của công tử đã đồng ý rồi, công tử nhất định phải cưới ta, những gì ta nói đều là sự thật.” Đôi tay giấu trong tay áo ướt đẫm, tuy rằng hơi bối rối nhưng nàng vẫn nói rõ ràng từng câu từng chữ.