Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 80

Cậu không phù hợp ở lại đây, thời gian dài, không tránh khỏi sẽ có người có ý định xấu.

Đặc biệt là vừa rồi, nếu cô đến chậm một bước thì thiếu niên có lẽ đã bị thứ mất lý trí kia kéo đi rồi.

Nhưng cô cũng không còn thời gian nữa.

Nguyên Chi tạm dừng, lần lượt lấy ra một đống túi trữ vật tinh xảo từ hư không rồi nhét vào trong ngực Nha Thấu.

Tốc độ của cô rất nhanh, nhanh đến nỗi làm Nha Thấu ôm không kịp.

Cậu thoáng lùi về sau, không hiểu lắm mà hỏi: "Đây là gì ạ?"

Động tác của Nguyên Chỉ vẫn không dừng lại: "Một ít đạo cụ thích hợp với em."

Cô dặn dò từng cái với cậu.

"Cái này dùng để tấn công."

"Cái này dùng để chạy trốn."

"Còn mấy cái này dùng để bẫy người."

Nha Thấu khẽ dạ một tiếng.

Chị gái cho nhiều đồ quá làm cậu ôm hơi mệt, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu cảm luống cuống, nhỏ giọng nói một vấn đề mang tính then chốt: "Nhưng em không biết dùng."

Chị gái nhét nốt túi đồ cuối cùng cho cậu, lời ít ý nhiều, vẻ mặt không đổi: "Đập."

Nha Thấu: Hả?

"Nhất là mấy kẻ muốn bắt nạt em, đừng đau lòng." Giọng cô lạnh lẽo vô cùng.

"..."

Trong đầu Nha Thấu bỗng hiện lên hình ảnh của mấy người.

Nghĩ đến bọn hắn, thiếu niên hơi thất thần, mãi đến khi trước mắt tối sầm cậu mới hoàn hồn.

Chờ đến khi cậu tốn sức thoát ra ngoài, mới phát hiện có một chiếc áo choàng đen đang trùm lên người.

Phần mũ có viền vàng, hơi rộng với Nha Thấu, nhưng sau khi mặc vào ngăn cách với gió lạnh thổi bên ngoài,chẳng hiểu sao cậu lại thấy an toàn cực kỳ.

Nhìn thiếu niên được áo choàng bọc kín, bấy giờ Nguyên Chỉ mới thấy yên tâm hơn.

"Chị đi đây, tự chăm sóc tốt cho mình nhé."

Cảm nhận được hơi thở từ phía xa đang tới gần, cô gấp rút dặn dò: "Cố gắng ra khỏi tòa nhà này càng sớm càng tốt."

"Đừng để bị bắt nạt, về nhà sớm."

Tuy rằng từ đầu đã biết chị mình sẽ không ở lại đây lâu, nhưng gặp nhau ngắn ngủi thế này vẫn khiến Nha Thấu không nỡ.

Cậu biết chị gái còn chuyện quan trọng phải làm, nên chỉ có thể dằn cảm xúc trong lòng xuống, ngoan ngoãn đồng ý rồi nhìn cô rời đi.

Chờ đến khi không thấy bóng dáng cô đâu nữa, Nha Thấu mới xoay người lại, thoạt trông có vẻ rầu rĩ không vui.

【Đi sớm vậy à?】

Nha Thấu buồn buồn "ừ" một tiếng.

001 chần chờ hỏi thăm:【Ký chủ, tính cách anh chị cậu đều giống cô ấy à?】

Nha Thấu lắc đầu: "Không giống."

Nói xong còn nắn lại lời 001: "Với cả ta chỉ có một chị gái thôi, còn lại là anh trai."

001 tự động xem nhẹ câu sau, giờ nó chỉ cảm thấy may mắn thôi.

Không giống thì tốt, nếu tính ai cũng như thế thì hai khu khai chiến luôn với nhau được rồi.

001 vừa định thở phào lại thấy Nha Thấu ngẩng đầu lên.

Áo choàng hơi to, mũ trùm kín đầu thiếu niên, đè mấy sợi tóc đang vểnh lên xuống, làm khuôn mặt cậu trông càng nhỏ hơn.

Cậu chậm rãi nói: "Anh cả với anh ba còn táo bạo hơn chị ấy nhiều, ngày thường toàn rủ chị ấy đi đánh nhau thôi."

【...】

001:【Vậy cô ấy... liệu có thông báo cho các anh cậu là cậu đang ở đây không?】

Nha Thấu không chắc lắm: "Chắc là có."

【...】

"Thật ra thì lâu lắm rồi tôi chưa gặp chị ấy."

So với các anh trai cậu thì đã rất lâu rồi chị gái chưa về khu Chinh phục Tình yêu, cho nên lúc nhìn thấy cô, Nha Thấu cũng ngạc nhiên lắm.

Ngoài thời gian hơi ngắn ra thì cậu thấy rất vui.

"Nhưng chỉ cần tôi quay về sớm, các anh trai tôi chắc sẽ không nổi giận đâu."

Bé con xinh đẹp hiển nhiên vẫn còn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi tâm trạng sa sút, ôm đống đồ trong ngực rồi cười ngây ngô.

Trong lòng cậu không thể kìm nén được niềm vui nho nhỏ, cậu để đống đồ trong ngực đến trước mặt 001, cảm giác như sau lưng cậu mọc thêm một cái đuôi nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh.

Mỗi người chơi mà cậu tiếp xúc đều có đồ trang bị, chỉ mình cậu không có, điều này khiến Nha Thấu thường rơi vào thế bị động.

Nhưng bây giờ cậu cũng có.

001 lặng lẽ giúp cậu cất đạo cụ, cảm thấy tình hình bắt đầu trở nên phức tạp.

Giờ nó chỉ cảm thấy may mắn vì chưa xảy ra đánh nhau.

001 vốn muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng biến thành một câu.

【Chúng ta tiếp tục tìm manh mối đi.】

...

Trong toà nhà này, luôn luôn có gió thổi qua, Nha Thấu khẽ quấn lấy chiếc áo choàng màu đen, đi lên tầng trên.

Khác với tầng một đó là tầng hai không bẩn như vậy, hơn nữa phòng nào cũng bị khóa, trước cửa đều dán phòng hồ sơ.

Livestream bị đóng lúc phát hiện chị gái Nha Thấu đến, giờ đã được 001 mở ra.

Chỉ là hình ảnh cuối cùng trước khi tắt livestream không tốt lắm, nên lúc mở lại ai cũng tỏ ra kích động khác thường.

【Mở rồi mở rồi! Livestream cuối cùng cũng mở! Tui suýt nữa dã tưởng là vợ không còn nữa rồi huhuhu, chưa bao giờ mong ngóng một streamer nào mở phòng livestream như thế này.】

【Vừa mới đi gọi thằng bạn khóc muốn mù mắt, thấy nước mắt cậu ta còn chưa khô đã chạy vào xem livestream rồi, làm tui cũng mừng theo.】

【Lúc tắt livestream tim tui như ngừng đập luôn ấy, cái thứ gớm ghiếc kéo áo vợ tui ban nãy đâu rồi! Có ai đề cử tay đánh thuê nào không? Để tui đi thuê lần tới hắn vào phó bản này báo thù cho vợ.】

【Tôi chỉ quan tâm một điều thôi, vợ có sao không?】

001 nhìn phòng livestream thấy hơi mới mẻ, lần đầu tiên nó thấy bình luận trong khu Trốn thoát Kinh hoàng lại hài hòa thế này.

"Tôi không sao đâu." Nha Thấu trả lời từng bình luận, thấy màn hình toàn là "Vợ" mà không biết làm sao, khuôn mặt ửng hồng, nhỏ giọng nói với bọn họ: "Tôi là nam, không phải là vợ mọi người."

Cậu nói với mưa bình luận kia, giọng hơi xoắn xuýt: "Đừng gọi bậy."

"Cũng không cần tìm người dẫn tôi qua ải đâu."

Bởi vì hết phó bản, cậu sẽ không ở đây nữa. Thiếu niên hí ha hí hửng nghĩ.