Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 78

Đối với điều này, Hứa Dã đương nhiên cũng nhận ra, nhưng sau khi biết Nha Thấu thích mình hơn, thì ngay cả nhìn Phương Chí cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

Hắn thấy mọi hành vi của Phương Chí hiện giờ đều là biểu hiện của sự phẫn nộ vì bất lực.

Nhưng lại lẩm bẩm: "Em ấy bảo tao không biết thích là gì."

Đúng là Hứa Dã không biết thích là gì, hắn chỉ biết mình không muốn thấy Nha Thấu khóc, không muốn làm cậu giận.

Nếu Nha Nha không thích ở đây, vậy mình cũng không thể ép em ấy được.

Hứa Dã nhìn về phía đài phun nước, do cách xa nên hắn không rõ thiếu niên còn ở đó không.

Không sao, dù có xa đến đâu, mình cũng sẽ tìm được em ấy.

...

Sau khi Hứa Dã đi rồi, Nha Thấu mới chậm rãi đứng dậy.

Đám người chấp pháp quanh đây đều bị Hứa Dã và Phương Chí dẫn đi hết, thành ra rất có lợi cho Nha Thấu.

Nhưng tòa nhà số 13 ở đâu?

Nha Thấu sững lại.

001:【Tòa nhà số 13 là tòa nhà hành chính cũ, hiện đã bị bỏ hoang.】

Nha Thấu lập tức nhớ ra, lắp bắp nói: "Là chỗ mà nội quy trường học cấm đi vào đó hả?"

【Đúng vậy.】

Nha Thấu hít sâu một hơi, nhìn lại điểm thiện cảm của Hứa Dã, sau khi chắc chắn điểm thiện cảm này sẽ không lừa mình mới buông lỏng.

Thôi được rồi, đằng nào cũng đã vi phạm nội quy không được đi dạo trên sân trường vào buổi tối, nên có vi phạm nữa cũng không sợ.

Trên đường đi chỉ gặp một vài người chấp pháp, Nha Thấu cẩn thận hơn chút là có thể né được.

Trên đường đến tòa nhà số 13, cậu còn thấy vài xác của những người chấp pháp nằm bên lề đường. Chúng bị thương bởi vũ khí sắc bén, da thịt bị xé rách, thậm chí có chỗ sâu hoắm còn nhìn thấy cả xương bên trong.

Hơn nữa trên mỗi cái xác chỉ có một vết chém ở ngay chỗ trí mạng, xem ra người kia rất vội vàng, không hiếu chiến chút nào.

Chẳng hiểu sao Nha Thấu lại nghĩ đến Cố Dung Thời.

Nhiệt độ thấp bất thường vào buổi tối làm cậu rùng mình. Tha Tẩu nén những ý nghĩ vô lý trong tâm trí xuống, đi về phía khu nhà bỏ hoang.

Cửa chính của tòa nhà vốn đã bị khóa, nhưng giờ đây cái khóa đã bị chém đứt làm đôi, nằm dưới nền xi măng.

Vết chém gọn gàng, là do con người gây ra.

Tòa nhà bỏ hoang vì lâu ngày không có ai đến nên mặt đất đã bị phủ một lớp bụi dày. Nhưng bây giờ dưới nền lại có một dãy dấu giày, khắp nơi đều thể hiện rằng có người đã đến đây.

Chỉ là rất kỳ lạ, mũi giày hướng ra ngoài, chứng tỏ đám người kia đi từ bên trong ra.

Ngoài năng lực đặc biệt của Boss trong phó bản ra thì chỉ có người chơi dùng đạo cụ mới có thể xuất hiện bên trong như thế này.

Nếu có người chơi đi ra ngoài, vậy còn người chơi nào ở lại bên trong không?

Chẳng hặn như Cố Dung Thời.

Nha Thấu mím môi, nhấc chân đi vào trong tòa nhà.

Vừa bước vào bên trong, ở cuối hành lang đã thổi đến một cơn gió lạnh. Quần đồng phục của cậu không dài, làm cả người cậu run rẩy vì lạnh.

Nha Thấu im lặng an ủi chính mình, chỉ cần tìm ra điều kiện qua ải ẩn là cậu có thể về nhà, dù có lạnh cũng không sao hết.

Nghĩ thế, hai bàn tay cậu úp vào nhau, muốn thổi hơi vào để làm chúng ấm hơn.

Ban đầu, tòa nhà này là tòa nhà hành chính, có bàn làm việc và ghế sô pha, tương tự như những gì cậu đã thấy ở thư viện.

Nhưng bây giờ, kể từ sau khi nó bị bỏ hoang, nơi này đã trở thành chỗ chứa rác.

Ngoài bàn làm việc ra thì còn một vài cái bàn và ghế hỏng được chất đống với nhau. Có mặt bàn bị thủng lỗ lớn, có cái thiếu mất một chân, bụi trên bệ cửa sổ và dưới tích thành một lớp dày, trên tường còn có những chữ viết màu đỏ tươi, nhưng xấu như gà bới nên đọc không ra là chữ gì.

Cũng không biết màu đỏ dùng để viết chữ kia là sơn hay cái gì khác.

Nha Thấu không dám đi vào bên trong, cứ đứng lưỡng lự ở cửa mãi.

Cũng không rõ vì sao nơi đây lại bị bỏ hoang nữa.

Mà ở đây rách nát thế này, nếu không phải có người phá hỏng cái khóa ở cửa thì có khi cậu cũng chẳng vào được.

Vậy tại sao Hứa Dã lại bảo mình đến đây?

Nha Thấu vỗ đầu mình, cúi đầu suy nghĩ.

【Vợ ơi xem kỹ thông tin phó bản! Thường thì tinh hoa đều nằm trong thông tin phó bản cả!】

【Tôi nghĩ có lẽ tôi đoán ra rồi, mỗi tội spoil sẽ bị che chắn, vợ ơi cố lên!】

【Đây thật sự là Boss phó bản mà tôi biết hả? Thế này là đang cố gắng nhét manh mối vào miệng người ta đó.】

Nha Thấu tự động bỏ qua mấy xưng hô làm mình xấu hổ kia đi, tập trung vào trọng điểm rồi nhanh chóng mở thông tin phó bản ra.

- Không hài lòng với kết quả thi đại học của mình, một nhóm học sinh đã vào trường cấp 3 Hồng Lâm có 13 điều nội quy để học lại. Họ cần phải thông qua bài kiểm tra mới có thể nhận được tư cách nhập học.

Cậu đọc lại lần nữa, vẫn chẳng hiểu gì.

"001, trong phó bản đang là tháng mấy?"

001:【Tháng Tám.】

Thường thì trong kỳ nghỉ hè của lớp 12 sẽ có hai tháng học bù. Cuối tháng Tám hoặc đầu tháng Chín sẽ có một buổi kiểm tra đánh giá dành cho học sinh lớp 12, để kiểm tra kiến thức họ học được trong hai tháng đó.

Dù cho buổi kiểm tra kia có tồn tại hay không thì thời gian vẫn trùng với thời điểm chính thức khai giảng của lớp 12.

Không thông qua buổi kiểm tra cũng có nghĩa là không có tư cách nhập học, học bạ cũng sẽ không nằm trong trường Hồng Lâm.

Trong lúc Nha Thấu đang cố gắng suy nghĩ, cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ hành lang.

Bên trong tòa nhà không có đèn, cậu không nhìn rõ người đi tới là ai.

Nhưng dù là ai thì cũng không có lợi với cậu.

Nha Thấu cuống quít trốn xuống dưới gầm bàn, còn kéo một cái ghế qua để che người mình.

Tiếng bước chân vẫn đang lại gần, Nha Thấu không chắc "Cô ấy" có nhìn thấy mình không nên không dám thở mạnh.

May mà tiếng bước chân chỉ đi ngang qua căn phòng này rồi xa dần.

Vừa định thở phào, Nha Thấu lập tức thấy có thứ gì đó đang kéo áo mình.

Nha Thấu cứng người, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ phía sau, có tiếng nước chảy sau lưng cậu, cả người hệt như rơi vào hầm băng, chân tay dần trở nên lạnh ngắt.

Cậu không dám quay đầu nhìn.

Đúng lúc này, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, cô gái kia không biết quay lại từ lúc nào, đi thẳng đến trước mặt cậu.

Nha Thấu cảm thấy mình đúng là đồ xui xẻo.

Cậu nhìn thấy một bàn tay giữ mép ghế rồi kéo nó ra một bên.

Ánh trăng hắt vào chiếu rõ khuôn mặt thiếu niên đang trốn dưới gầm bàn.

Còn đứng ngược sáng là một cô gái có vóc người mảnh khảnh, sau khi nhận ra ai đang trốn bên trong, giọng nói của cô mang theo vẻ kinh ngạc.

"... Nha Nha?"

Nha Thấu ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Trong phút chốc, bao ấm ức như dòng lũ vỡ đê trào ra.

Nước mắt tràn mi, thiếu niên chỉ vào sau lưng mình.

"Chị, có thứ bắt nạt em."