Làm Boss trong phó bản, rõ ràng Hứa Dã là một sự tồn tại nguy hiểm nhất trong này, chỉ cần hắn nổi điên lên thì xung quanh đều phải gánh chịu hậu quả.
Nha Thấu cũng biết điều này, cho nên trước đó Hứa Dã có tỏ ra vô hại trước mặt cậu thế nào, cậu cũng chỉ dám cảm thấy Hứa Dã không nguy hiểm bằng hai tên kia mà thôi.
Mà hiện giờ, hắn lại đang gối đầu vào vai mình, cẩn thận hỏi mình dạy hắn được không.
Giống như một con dã thú tự nguyện đi đến lãnh địa của loài người, cất răng nanh cùng móng vuốt đi, ngậm vòng đeo cổ đặt vào tay cậu.
Nhưng vấn đề là ngày đầu tiên ra sân, cậu đã gặp sự cố mà rơi vào nơi này, chưa từng làm bất cứ nhiệm vụ nào của Hệ thống tình yêu cả.
Cậu mới chỉ nghe qua kinh nghiệm của người khác, chứ chưa thật sự trải qua bao giờ.
Mình còn không biết thì lấy gì đi dạy người khác.
Mãi sau Nha Thấu mới nhận ra hình như mình đã tự bước vào cái vòng do mình bày.
Đôi tay lại được thả ra lần nữa, Nha Thấu do dự sờ tóc Hứa Dã.
"Nhưng thích không cần phải dạy mới biết."
Hứa Dã chẳng biết có nghe vào không, hắn im lặng một lát mới lên tiếng: "Vậy em có thích anh không?"
"..." Nha Thấu không biết trả lời thế nào, cố gắng tìm câu từ, sau đó mới nhỏ giọng trả lời: "So với người khác thì anh nhỉnh hơn một tẹo."
Cả câu Nha Thấu đều không dùng từ thích nhưng Hứa Dã lại tự động hiểu thành: So với Ứng Tinh Uyên, Phương Chí và Cố Dung Thời thì em ấy thích mình hơn một chút.
Nhưng hắn không muốn so sánh với kẻ khác, hắn muốn thiếu niên chỉ thích mình hắn.
Nhưng hắn sợ nói ra sẽ khiến Nha Thấu giận không để ý đến hắn nữa.
Giọng Hứa Dã rất buồn bực, nghĩ đến một vấn đề khác: "Ứng Tinh Uyên đối xử không tốt với em à?"
Nha Thấu ngoan ngoãn gật đầu, sau khi gật rồi mới nhớ Hứa Dã đang vùi vào cổ mình không nhìn thấy được, nên cậu đành "ừm" một tiếng đáp lại.
"Thằng điên đấy." Hứa Dã nghiến răng.
Bảo sao ải chạy trốn lần này lại mở sớm như vậy.
Nha Thấu ấm ức, bắt đầu líu ríu phàn nàn: "Cậu ta còn nói tôi là đồ ngốc."
Vừa nói xong, sắc mặt Hứa Dã lại càng sầm xuống: "Hắn dựa vào cái gì mà nói như vậy?"
Trong mắt hắn, Nha Thấu ngoan thế này mà thằng mù Ứng Tinh Uyên kia lại dám đối xử với cậu như vậy.
Bộ dạng Hứa Dã lúc này như kiểu, chỉ cần cho hắn một cái gậy, hắn sẽ lập tức lao đến chỗ Ứng Tinh Uyên đánh nhau.
Cảm xúc tuôn trào.
Sau khi ý thức được, Nha Thấu vội vàng tóm áo Hứa Dã, tỏ ra hơi bất mãn: "Cậu ta nói tôi không biết quy tắc trò chơi, còn bảo ở đây không có nội quy thứ mười ba, cũng không có điều kiện qua ải, tôi vừa phản bác lại thì cậu ta nói tôi ngốc."
Trong khu Chinh phục Tình Yêu không tồn tại NPC không thể chinh phục được, thì bên Trốn thoát Kinh hoàng có lẽ cũng không tồn tại phó bản không có điều kiện qua ải.
Đây chỉ là suy đoán, Nha Thấu cũng không rõ tình hình hai khu có giống nhau hay không nữa.
Cho nên cậu chỉ có thể đánh cuộc để xác minh suy đoán của mình.
Dù sao Ứng Tinh Uyên không có ở đây, đã thế còn vong ân phụ nghĩa muốn bắt nạt cậu thì đừng trách sao cậu giội nước bẩn vào người hắn.
Hứa Dã nheo mắt: "Hắn ngủ nhiều nên đầu óc bị lẫn rồi à? Trường Hồng Lâm vẫn luôn có nội quy thứ mười ba mà."
Nha Thấu khựng lại, cảm thấy thông tin Hứa Dã vừa nói lại khiến đầu mình bị kẹt, mặc dù vừa nãy cậu còn cho thấy mình khá thông minh, mà giờ chỉ biết ngơ ngác nhìn Hứa Dã.
Nhưng chẳng biết có phải muốn đối nghịch với cậu hay không, mà Hứa Dã chưa kịp mở miệng thì giọng nói lạnh lùng của Phương Chí lại vang đến: "Đã năm sáu phút rồi, mày ở bên đó để trốn việc đấy à?"
Phương Chí vừa nói vừa đi về phía bên này.
Hứa Dã không muốn để Phương Chí nhìn thấy thiếu niên, cũng biết mình bây giờ không đi không được. Hắn ngẩng đầu lên, cau mày đáp một tiếng.
Nhìn thiếu niên đang ngơ ngác trước mặt, hắn giơ tay phải lên áp vào môi Nha Thấu, sau đó nhanh chóng hôn nhẹ một cái vào mu bàn tay của mình.
"Chờ anh đến tìm em."
Lúc đứng dậy, Hứa Dã như nghĩ đến điều gì mà cả người đứng yên tại chỗ.
"Trong trò chơi không có tử vong tuyệt đối, cho dù toàn bộ điều kiện qua ải đều sai thì cũng sẽ có điều kiện qua ải ẩn giấu, đến tòa nhà số 13 là hiểu."
"Nha Nha, nếu gặp lại Ứng Tinh Uyên thì nhớ nói với hắn như vậy."
Sau một thời gian dài vắng mặt, Hứa Dã cuối cùng cũng trở lại đội. Phương Chí liếc hắn một cái nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Quan hệ hai người vốn như vậy, nói nhiều chỉ tổ thêm sai, sớm muộn gì cũng đánh nhau.
Nhưng Phương Chí không ngờ Hứa Dã lại chủ động nói chuyện với mình.
"Mày biết thích là gì không?"
Phương Chí dừng bước.
Khoảng cách hai người không gần, giọng Hứa Dã cũng không lớn nên Phương Chí nghe không rõ lắm, hắn không khách khí mà nói: "Đêm hôm mày lại nổi điên cái gì đấy?"
"..."
Nhìn Phương Chí đang mặc bộ đồ màu trắng, cảm giác buồn bực trong lòng Hứa Dã mới dễ chịu hươn chút.
Ít ra Nha Thấu vẫn thích hắn hơn Phương Chí.
Điều này khiến lòng kiêu hãnh bé nhỏ của Hứa Dã như sắp nổ tung, tốc độ đi đường cũng nhanh hơn nhiều, chẳng thèm so đo với Phương Chí không biết tốt xấu nữa.
Phương Chí không biết Hứa Dã đã làm gì bên cạnh đài phun nước mà lại vui vẻ thế kia, nhưng hắn thường liệt mấy hành vi ngớ ngẩn như vậy vào loại ngu xuẩn.