Đào Minh Và Thẩm Cố

Chương 10: Chuyện xưa về Quỷ Nhãn Thất (2)

Quỷ Nhãn Thất đang mải miết với dòng hồi ức, vẫn còn định nói tiếp, thì Đào Minh đột nhiên cầm ô chạy về phía bên kia của nghĩa trang.

Bởi vì cậu bé đã trông thấy Thẩm Cố.

"A!" Đào Minh vừa thở hổn hển, vừa giơ tay che ô lên đầu Thẩm Cố: "Cậu cũng đến đây à?" Cậu bé liếc nhanh về phía tấm bia mộ trước mặt Thẩm Cố. Đó là một người đàn ông trung niên với nụ cười rạng rỡ, trông giống hệt bố của Thẩm Cố trong cuốn album ảnh mà Đào Minh đã xem.

Đào Minh ngước lên hỏi Thẩm Cố đang ướt sũng cả người: "Sao cậu không che ô vậy?"

Thẩm Cố nhíu mày: "Sao ông lại ở đây?"

"Có một ông chú muốn mời tớ ăn bánh ngọt." Đào Minh đáp: "Rồi bảo tớ cùng đi đến đây với ông ấy."

"Ông là đồ ngốc à?" Hai hàng lông mày Thẩm Cố nhíu chặt lại với nhau.

"Tớ đâu có ngốc!"

"Ngốc rành rành ra đấy." Thẩm Cố ngẩng đầu nhìn quanh, rất nhanh đã thấy Quỷ Nhãn Thất đang đuổi theo Đào Minh chạy tới, cậu ta liền hỏi: "Chính là cái gã mặt mũi gian xảo kia hả?"

"Không phải, à, phải." Đào Minh phân vân không biết có nên thừa nhận hay không.

"Không sao, tôi đánh lại được." Thẩm Cố nói: "Đi về cùng tôi."

"Ừ." Đào Minh quay đầu vẫy tay với Quỷ Nhãn Thất: "Chú ơi, tụi cháu đi về trước đây!" Nói xong, cậu bé bước theo sát Thẩm Cố, rồi lại lặp lại câu hỏi ban nãy: "Sao cậu không che ô vậy?"

Thẩm Cố cuối cùng cũng lên tiếng: "Không mang theo." Thấy Đào Minh có vẻ mỏi tay khi vải giơ ô, cậu ta chủ động đón lấy chiếc ô đen.

Được rảnh tay, Đào Minh liền mở cặp lấy ra chiếc bánh ngọt lúc nãy: "Cậu có muốn ăn không?"

Thẩm Cố nhíu mày, định nói "Không cần" nhưng lại thôi, đưa tay lấy một chiếc bánh ngọt nhỏ bỏ vào miệng.

"Ngon chứ?" Đào Minh hỏi.

"Không ngon."

"Rõ ràng là rất ngon mà! Tuần nào tớ cũng phải xếp hàng rõ lâu mới mua được đấy..."

"Không ngon."

Hai cậu thiếu niên cứ thế người một câu, kẻ một câu đi xa dần. Quỷ Nhãn Thất bị bỏ lại phía sau, ngớ người không hiểu vì sao lúc nãy cậu nhóc kia đã nhìn mình bằng ánh mắt đầy nguy hiểm?

Nhưng mà... tuổi trẻ thật đẹp và rực rỡ biết bao.

Quỷ Nhãn Thất lấy tấm ảnh trong túi ra, lặng lẽ nói: "Người được chôn cất ở nơi này chắc chắn là con người sau này của cậu; còn con người của cậu ngày xưa, nhất định vẫn đang sống ở một góc nào đó trên thế gian này." Anh ta sờ lên ngực mình: "Ví dụ như ở đây này. Xuất hiện rồi đấy, ảnh đế đầu tiên do chúng ta phát hiện ra đã xuất hiện rồi. Cậu có vui không? Tôi thì vui lắm."

Bạn đã từng có ước mơ chưa? Bạn đã từng có những người bạn đồng hành cùng chiến đấu vì một ước mơ chung hay chưa? Nếu hiện thực gần như nghiền nát ước mơ đó, hoặc khiến người đồng hành của bạn rẽ sang một hướng khác, liệu bạn có còn kiên trì đến cùng hay không?

Quỷ Nhãn Thất ngoái lại nhìn những hàng bia mộ thẳng tắp, giống hệt nhau, rồi quay gót rời khỏi nghĩa trang.

Sau khi tạm biệt Thẩm Cố, Đào Minh trở về nhà, mở toang cửa sổ và tâm sự với cây đại thụ một hồi lâu. Cậu kể hết mọi chuyện liên quan đến Quỷ Nhãn Thất và Thẩm Cố... Dù chưa hiểu hết ngọn ngành, cậu vẫn cảm nhận được nỗi buồn phảng phất quanh họ.

Đào Minh chống tay lên bệ cửa sổ: "Cây đại thụ ơi, chú Quỷ Nhãn nói hôm nay không được đến nghĩa trang đó, kẻo sẽ bị người đã khuất dẫn đi mất... Thế sao chú ấy vẫn muốn đến?"

"Có lẽ anh ta mong được đưa đi. Hoặc có lẽ anh ta hy vọng, "biết đâu hiện tượng đó xảy ra, mình lại có thể gặp lại người đó một lần nữa"." Cây đại thụ nói. "Cũng có khi chỉ là đột nhiên muốn đến đó mà thôi."

Đào Minh ngơ ngác hỏi: "Vậy còn Thẩm Cố thì thuộc trường hợp nào?"

Cây đại thụ lắc đầu: "Tôi không biết."

Đào Minh vớ lấy chiếc ô, chạy bình bịch xuống lầu: "Để tớ chạy đi hỏi cậu ấy!"

Đào Minh chạy đến ngoài nhà Thẩm Cố thì trời đã nhá nhem tối. Lúc này mưa cũng sắp tạnh, mặt trời chiều nhân cơ hội ló dạng, lặng lẽ nhuộm đỏ những đám mây đen.

Cậu ngập ngừng hồi lâu, đi vòng qua cổng chính, tìm đến cửa sổ phòng Thẩm Cố rồi gõ mấy cái.

Thẩm Cố nhanh chóng mở cửa sổ, mặt lạnh tanh hỏi:

"Chuyện gì?"

"Sao cậu lại đến nghĩa trang?" Đào Minh kiễng chân, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Cố hỏi: "Có phải vì lời đồn đó không? Lời đồn người chết sẽ dẫn người sống đi ấy."

Thẩm Cố liếc cậu một cái: "Ông là đồ ngốc à?"

Đào Minh cãi lại: "Tớ không có ngốc! Là chú Quỷ Nhãn nói..."

Thẩm Cố xoay chiếc máy tính trên bàn lại, để Đào Minh có thể nhìn thấy màn hình.

Nhìn thấy tiêu đề "Ảnh đế nói đùa tại lễ trao giải: Kỹ năng diễn xuất của người săn tìm ngôi sao Quỷ Nhãn Thất còn cao tay hơn tôi!", cùng với hàng loạt lịch sử lừa bịp của Quỷ Nhãn Thất bên dưới. Đào Minh lại ngẩn người ra: "Vậy ra là giả à?"

"Giả đấy."

"Vậy sao chú ấy lại đến nghĩa trang?"

"Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là bỗng nhiên muốn đến đó thôi." Thẩm Cố gập máy tính lại, nói: "Ông đợi một chút."

Một lát sau, Thẩm Cố mang ra một hộp giấy, mở nắp hộp: "Nếm thử đi."

"Bánh ngọt nhỏ!?" Mắt Đào Minh sáng rực lên. Cậu cầm một miếng bỏ vào miệng, vị giòn xốp ngọt ngào giống hệt loại bánh bán giới hạn số lượng mỗi tuần, làm cậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Sao cậu mua được nhiều thế?"

Thẩm Cố vào nhà rồi lại mang thêm hai hộp giấy nữa ra: "Này, mang về nhà ông đi."

"Hả?"

"Tôi nướng đấy."

"Hả?"

"Sau này đừng có tùy tiện đi theo người khác."

"Ồ." Đào Minh vẫn chưa hết bàng hoàng sau cú sốc "Thẩm Cố biết nướng bánh ngọt nhỏ".

"Nhất là mấy ông chú mặt mày gian xảo ấy."

"Chú Quỷ Nhãn trông cũng đẹp trai mà..."

"Ông là đồ ngốc à?"

"Tớ không có ngốc!"

"Đồ ngốc."