Đào Minh Và Thẩm Cố

Chương 9: Chuyện xưa về Quỷ Nhãn Thất (1)

Bạn đã từng có ước mơ chưa? Bạn đã từng có những người bạn đồng hành cùng chiến đấu vì một ước mơ chung hay chưa?

"Chiếc bánh ngọt này, tôi sẽ trả tiền." Quỷ Nhãn Thất đội chiếc mũ nồi nam lên tiếng từ phía sau lưng Đào Minh, đồng thời chìa một tờ tiền có mệnh giá lớn cho cô nhân viên bán hàng có nụ cười rất ngọt ngào: "Không cần thối lại đâu."

Đào Minh nắm chặt túi giấy đựng bánh ngọt: "Chú Quỷ Nhãn ơi, cô giáo cháu dặn là không được chen hàng đâu ạ."

Quỷ Nhãn Thất nói: "Tôi mời nhóc mà."

"Nhưng cô giáo cháu cũng dặn là không được tùy tiện nhận đồ của người lạ." Vừa nói, Đào Minh vừa lắc đầu, dúi số tiền lẻ của mình vào tay Quỷ Nhãn Thất, rồi quay sang nói với nhân viên bán hàng: "Chị làm ơn vẫn thối tiền lại cho chú này ạ."

Quỷ Nhãn Thất phát điên: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là chú!"

Đào Minh quay đầu rời đi.

Quỷ Nhãn Thất đành nhét một nắm tiền lẻ vào túi, thở dài nói: "Đi với tôi đến một nơi."

Đào Minh đáp "Vâng" một tiếng, nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn trời lại có vẻ do dự: "Nhưng mà trời có vẻ như sắp mưa rồi."

Quỷ Nhãn Thất nhanh chóng lách vào tiệm tạp hóa, vớ lấy hai chiếc ô đen lớn rồi nói: "Có ô rồi thì mưa cũng chẳng sao, đi thôi."

Đào Minh nhận lấy ô, rồi lại tiếc rẻ đưa chiếc bánh ngọt nhỏ cho Quỷ Nhãn Thất: "Chú ăn không ạ?"

Nhìn cái ánh mắt tội nghiệp như đang van nài "đừng ăn, đừng ăn, làm ơn đừng ăn" của cậu bé, khóe mắt Quỷ Nhãn Thất giật giật: "Không cần."

Nơi mà Quỷ Nhãn Thất muốn dẫn Đào Minh đến chính là nghĩa trang ở ngoại ô, một chốn khá heo hút.

Đi được nửa đường thì quả nhiên trời đổ mưa. Những hạt mưa bay bay từ trên không trung như đang gột rửa những tấm bia mộ lạnh lẽo, cứng rắn, hết lần này đến lần khác xối lên những bức ảnh đen trắng trên đó.

Thấy Quỷ Nhãn Thất và Đào Minh che ô đen đi tới, ông lão trông coi nghĩa trang vừa mở cổng vừa lẩm bẩm: "Sao hôm nay cũng có người tới thế nhỉ, lại còn không chỉ một người..."

Vì Đào Minh chưa từng đến nghĩa trang bao giờ, nên cậu bé chỉ biết ngơ ngác đi theo Quỷ Nhãn Thất vào sâu bên trong.

Vẻ mặt của Quỷ Nhãn Thất vốn luôn được che khuất dưới vành tóc mái, thế nhưng khi nghe tiếng bước chân đều đều có phần nặng nề của Đào Minh vẫn kiên trì lẽo đẽo bám theo sau, anh ta cuối cùng không nhịn được phải quay lại hỏi: "Nhóc không thấy sợ à?"

Đào Minh giật mình: "Sợ gì cơ ạ?"

Quỷ Nhãn Thất đáp: "Nghe đồn rằng, những ai đến nghĩa trang vào ngày này rất có khả năng sẽ bị người thân đã khuất của mình đưa đi cùng."

Đào Minh ngẩn ra một lát, rồi đáp: "Nhưng người thân của cháu có ai ở đây đâu ạ."

"Cũng có thể không phải người thân," Quỷ Nhãn Thất lúc này thoáng chút nghi ngờ, không biết việc mình đột nhiên kéo cậu bé này đi cùng có phải là một quyết định sai lầm hay không, nhưng vẫn kiên nhẫn dụ dỗ: "Biết đâu là bạn bè, hoặc cũng có thể là một người hoàn toàn xa lạ nào đó..."

"Nhưng," Đào Minh vẫn thấy thắc mắc: "Tại sao họ lại muốn đưa cháu đi cơ chứ?"

Lần này đến lượt Quỷ Nhãn Thất ngớ người. "Phải rồi, giả như người chết thực sự có linh hồn, thì cớ gì họ lại muốn đưa mình đi chứ." Anh ta vươn tay xoa nhẹ đầu Đào Minh: "Nhóc nghĩ còn thông suốt hơn tôi. Thôi đuọc rồi, nhóc đi cùng tôi đến thăm một người bạn, một người bạn rất tốt của tôi..."

Đào Minh gật đầu đáp: "Vâng ạ."

Khi đến nơi, Quỷ Nhãn Thất bắt đầu kể một câu chuyện dài. Người bạn đó của anh ta, cũng như anh ta, làm nghề săn tìm ngôi sao. Thuở mới vào nghề, hai người họ hợp cạ nhau vô cùng, cùng hạ quyết tâm sẽ tìm ra vô số ảnh đế, ảnh hậu. Dù cho lúc đầu sự nghiệp chẳng mấy suôn sẻ, nhưng họ đã sống những ngày tháng vô cùng vui vẻ.

Hồi tưởng lại, những ngày tháng bất chấp tất cả để theo đuổi ước mơ ấy quả thực là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời.

Thế nhưng về sau, người bạn của anh ta quả thực đã phát hiện ra một nữ minh tinh vô cùng triển vọng. Chẳng may thay, anh ta lại đem lòng yêu cô ấy. Mà trong giới giải trí, thứ tình cảm này đã được định sẵn là không có kết quả.

Cuối cùng, bạn của Quỷ Nhãn Thất lại trở nên điên cuồng, anh ta nắm thóp đủ mọi điểm yếu của nữ minh tinh kia để ép cô phải ở bên mình.

Đối đầu với một ngôi sao đang lên, có sức hút mê hoặc vô số người, một tay săn tìm ngôi sao nhỏ bé không tiền không thế dĩ nhiên chẳng thể nào đạt được ý nguyện.

Kết cục của câu chuyện là, người bạn của Quỷ Nhãn Thất sau khi say rượu đã ẩu đả với một đám người cũng có men rượu trong người, rồi không may thiệt mạng. Hung thủ sau khi tỉnh rượu đã nhanh chóng tẩu thoát, biệt tăm biệt tích.

Cũng giống như những câu chuyện buồn vui ly hợp vẫn luôn diễn ra trên đời này, câu chuyện về gã điên cuồng vì ái tình kia cứ vậy mà hạ màn. Sau này, rất ít người còn nhắc đến, mà dẫu có nhắc tới, người ta cũng chỉ buông một câu "Ha, cái thằng ngốc ấy".

Quỷ Nhãn Thất hít một hơi thật sâu, rồi nói: "Người đàn bà đó, cũng chỉ nổi tiếng được một hai năm thôi. Tại sao chỉ vì một hai năm hào quang đó mà lại nỡ lòng chà đạp lên tấm chân tình của người khác như vậy? Nếu không phải bị dồn đến đường cùng, thì cậu ấy đã không điên cuồng đến thế..."

Đào Minh ngồi xổm xuống trước bia mộ, mắt nhìn thẳng vào tấm ảnh người thanh niên có ánh mắt sáng ngời trên đó.

Quỷ Nhãn Thất nói: "Nhóc cũng nghĩ vậy, đúng không? Nhìn xem, đây là cậu ấy khi cười rộ lên, trông lúc nào cũng tràn đầy sức sống, làm sao có thể chết vì một vụ ẩu đả khi say rượu được chứ..."

Đào Minh lắc đầu: "Không phải vậy ạ. Cháu chỉ thấy lạ, tại sao trên vai anh ấy lại có một bàn tay? Có phải bức ảnh này được cắt ra từ một tấm ảnh chụp chung không ạ?"

Quỷ Nhãn Thất đáp: "... Đám tang của cậu ấy là do tôi lo liệu. Nhà cậu ấy đã bị đám fan cuồng phá nát, ảnh chụp cũng chẳng còn nữa. Tôi chỉ tìm được mỗi mấy tấm ảnh chụp chung hồi trước thôi. Thật ra về sau này, cậu ấy ngày càng ghét ống kính, ngày càng ghét chụp ảnh, đáng lẽ tôi nên nhận ra sớm hơn mới phải..."