Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm

Chương 9

Lão nhân một thân xiêm y phụ nhân, búi tóc kiểu phụ nữ đã lập gia đình, cổ áo cao che kín cổ; tiểu hài tử ăn vận như thiếu nữ, hắn mới 11-12 tuổi, đặc trưng nam giới còn chưa hiện rõ, tướng mạo mi thanh mục tú, nữ trang nhìn qua cũng không có gì bất thường.

Trách không được vừa rồi ngoài viện chỉ có một mình thiếu niên lên tiếng.

Lục Kiến Vi nhanh chóng đưa ra phán đoán, tuy nhiên lại không vạch trần bọn họ. Nàng tươi cười, ngữ điệu mang theo nhu thuận của mưa bụi Giang Nam: “Nhị vị muốn ở trọ sao?”

Thiếu niên thoáng buông lỏng cảnh giác, mở đôi môi khô khốc hỏi: “Tỷ tỷ, một đêm bao nhiêu tiền?”

Trên người bọn họ không có nhiều lộ phí.

Lục Kiến Vi nhìn ra được khó xử của hắn, vẫn như cũ mỉm cười nói: “Giường chung một đêm mỗi người 100 văn, thứ phòng 500 văn, thượng phòng 5 lượng bạc.”

Thiếu niên trừng to mắt. Hắn cũng không phải chưa từng ở khách điếm!

Không nghĩ tới vất vả lắm mới gặp được một khách điếm, nào ngờ lại là hắc điếm. Vị tỷ tỷ này tướng mạo bất phàm, thế nhưng trong mắt lại chỉ có tiền, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

“Ngươi không sợ chọc giận võ giả cấp bốn sao?” Hệ thống hỏi.

Lục Kiến Vi: “Bọn họ nam giả nữ trang nhất định là đang tránh né ai đó, tuyệt đối không dám làm lớn chuyện.”

Hệ thống: “……”

Võ giả cấp bốn quả nhiên không nổi giận, lão chỉ mộc bài dựng ngoài hành lang, giọng nói ồm ồm như bà lão: “Thẻ bài ngoài cửa là có ý gì?”

Lục Kiến Vi cười cười: “Ý trên mặt chữ.”

“Nếu có người vi phạm thì sao?”

“Đương nhiên là phải chịu phạt.”

Lão nhân bạo gan hỏi: “Chẳng hay khách điếm có cao thủ tiền bối tọa trấn nào chăng?”

Lục Kiến Vi không gật cũng không lắc đầu, chỉ cười hỏi: “Khách nhân còn muốn ở trọ không?”

Lão nhân không dám hỏi tiếp, sợ mạo phạm tiền bối sẽ gây thêm tai họa cho chính mình. Lão hạ quyết tâm nói: “Không dối gạt cô nương, quê nhà chúng ta đang gặp nạn, ta mang theo cháu gái đi Vọng Nguyệt Thành nhờ cậy thân thích, lộ phí trên người cũng sắp hết, chỉ còn lại 300 văn, cô nương có thể châm chước cho chúng ta ở một đêm, chờ ngày mai đến Vọng Nguyệt Thành tìm được thân thích, nhất định sẽ trả đủ tiền phòng.”

“Ta họ Lục, là chưởng quầy của khách điếm.” Lục Kiến Vi nghi ngờ nói: “300 văn cũng đủ các ngươi ngủ giường chung. Các ngươi là khách nhân lưu trú đầu tiên, có thể miễn tiền thế chấp.”

“Là như thế này Lục chưởng quầy, cháu gái ta lớn rồi, không tiện ngủ chung với người khác.” Lão nhân mặt lộ vẻ khó xử.

Lục Kiến Vi cười nói: “Không sao, giường chung hiện tại không có ai, chỉ có hai người các ngươi.”

Lão nhân nghe vậy vui vẻ nói: “Như vậy thì tốt quá, chúng ta ở giường chung, làm phiền Lục chưởng quầy rồi.”

Vừa dứt lời, bụng thiếu niên kêu vài tiếng, hắn xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng, cúi thấp đầu.

Lục Kiến Vi dịu dàng nhắc nhở: “Khách điếm cũng có cung cấp thức ăn, chẳng qua phải thu thêm phí.”

“Không biết là có món gì, bao nhiêu tiền?” Lão nhân xót thiếu niên, nhịn không được vội hỏi Lục Kiến Vi.

Lục Kiến Vi cũng không cảm thấy hổ thẹn: “Khách điếm mới khai trương, tạm thời chỉ cung cấp mì trứng gà rau xanh, một tô 20 văn.”

Hai người: “……”

Nơi này thật sự không phải hắc điếm sao?!

Thiếu niên ngẩng đầu, hai mắt to tròn nhìn về phía Lục Kiến Vi: “Chưởng quầy tỷ tỷ, có thể rẻ hơn được không?”

Lục Kiến Vi suy cho cùng cũng không phải lòng dạ ác độc, nàng làm bộ suy tư sau đó nói: “Nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi thêm một quả trứng gà.”

Ánh sáng trong mắt thiếu niên chợt tắt.

Trong túi bọn họ chỉ có 300 văn, ở giường chung một đêm hết 200 văn, nếu ăn hai tô mì thì chỉ còn lại 60 văn tiền.

Lão nhân thầm than một tiếng, mở miệng nói: “Vậy làm phiền Lục chưởng quầy cho chúng ta hai tô.”

Dù sao bọn họ cũng sắp đến Vọng Nguyệt Thành, tiết kiệm 40 văn cũng không có ý nghĩa gì.