Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm

Chương 8

Lục Kiến Vi lắc đầu cãi lại: “Vật lấy hi vi quý. Ở cái nơi trong vòng hai mươi dặm không có nơi lưu trú thì ta chào giá cao một chút cũng đâu có sai? Ta đi Vọng Nguyệt Thành mua sắm hàng hóa xa như vậy không phải cũng mất thời gian và sức khỏe sao? Người ta có câu nghèo gia phú lộ, ta cảm thấy đạo lý này khách nhân có thể hiểu. Huống hồ ta mở khách điếm ở vùng hoang vu vắng vẻ, không phải cũng đang gánh chịu rủi ro sao?”

Nàng ngụy biện quá nhiều, hệ thống nói không lại chỉ có thể nhắc nhở: “Định giá quá cao sẽ đuổi khách.”

“Không có tiền thì có thể ở lại rửa chén mà.”

Hệ thống nghẹn họng: “Cũng có thể chọc giận khách nhân tính tình nóng nảy.”

Lục Kiến Vi bừng tỉnh: “Ngươi nói có đạo lý.”

Hệ thống có chút vui mừng.

“Bằng không ngươi kiểm tra cấp bậc khách nhân trước, đợi bọn họ tiến vào thì ta sẽ dò xét tính tình sau đó mới bàn tới giá cả.”

Hệ thống: “……”

Hoá ra là bắt nạt kẻ yếu.

Hệ thống nói: “Một người tu vi cấp bốn nhưng trên người có thương tích, một người tu vi cấp hai sắp kiệt sức.”

Lục Kiến Vi sửng sốt, tu vi cấp bốn? Nàng cần phải cân nhắc.

Bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, giọng nói non nớt của thiếu niên có chút khàn khàn, không rõ nam hay nữ.

“Chủ quán có đó không?”

Màn đêm đã buông xuống, bên ngoài lầu chính treo đèn l*иg, ánh sáng mỏng manh xuyên qua kẹt cửa viện môn.

Khẳng định là có người, nhưng có muốn mở cửa hay không lại là chuyện khác.

Lục Kiến Vi sai hệ thống: “Mở cửa.”

Hệ thống không tình nguyện: “Mở cửa là việc của tiểu nhị.”

Nàng cũng đã lấy phần trăm, dựa vào đâu không chịu mở cửa?

“Không phải ta lười biếng.” Lục Kiến Vi nghiêm túc giải thích: “Ngươi mở và ta mở bản chất khác nhau.”

“Khác chỗ nào?” Âm thanh may móc có vẻ mông lung.

Lục Kiến Vi sắc mặt nghiêm túc: “Hiện tại bên trong khách điếm có phải chỉ có mình ta cấp một hay không? Đối phương có người cấp bốn, rõ ràng mạnh hơn ta nhiều, nếu hắn có ác ý thì làm sao?”

“Vì thế?”

“Ta đi qua mở cửa chẳng khác nào bại lộ thực lực, nhưng ngươi lại khác, ngươi là hệ thống thần kỳ, ngươi mở cửa nhưng phía sau cửa lại không có người, khách nhân sẽ hoài nghi bên trong khách điếm có cao thủ tọa trấn, có thể thông qua nội kình ngoại phóng mở cửa, bởi vậy mà tâm cũng sinh kiêng kị.”

Trong sổ tay sinh tồn có nói, cấp bốn có thể nội kình ngoại phóng, nhưng thao tác dùng nội kình mở cửa lại vượt xa năng lực cấp bốn.

Hệ thống: “……”

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói rất có đạo lý. Hệ thống nếu đã trói buộc với Lục Kiến Vi thì khẳng định phải cùng chiến tuyến với nàng.

“Được thôi.” Âm thanh máy móc rầu rĩ.

Hai người bên ngoài đợi một lúc không nghe có người đáp lại, cũng không nghe thấy tiếng chân, trong lòng không khỏi thất vọng. Thiếu niên tính mở miệng gọi lần nữa thì viện môn bỗng nhiên mở từ bên trong.

Lão nhân sợ hãi cả kinh.

Phía sau cửa không có người!

Lão mạnh mẽ áp chế khϊếp sợ trong lòng, nhìn con đường lát đá xanh trước mặt, lão dắt tay thiếu niên từng bước đi về hướng phòng khách ở lầu chính.”

Viện môn đằng sau bị một bàn tay vô hình chậm rãi đóng lại. Sau lưng lão chảy ra mồ hôi lạnh.

Đại môn rộng mở, dưới hiên là đèn l*иg sáng rực, trong sảnh không biết thắp bao nhiêu cây nến mà chiếu sáng hành lang sáng như ban ngày.

Bên phải dựng một mộc bài…

Cấm ẩu đả trong khách điếm.

Một mộc bài tầm thường lại có cảm giác kinh sợ nhân tâm. Cao nhân vừa rồi xuất thủ ít nhất cũng phải tu vi cấp sáu, khách nhân giang hồ nào dưới cấp sáu lại dám lỗ mãng?

Hai người đi vào phòng khách, có thể thấy trong sảnh không người, chỉ có một nữ tử trẻ tuổi ngồi sau quầy.

Nàng dùng dây buộc cao tóc, mặc váy lụa tầm thường, mày thanh mục tú, khuôn mặt đào hoa, dưới ánh nến tựa như thần phi tiên tử vô cùng xinh đẹp.

Một già một trẻ sửng sốt.

Lục Kiến Vi cũng ngây người.

Hệ thống kiểm tra được bọn họ là nam nhân, nhưng hai người trước mắt lại không mặc trang phục nam nhân.