Tặc Tử

Chương 5: Chán ghét

Hắn không nhận người Lâm gia.

Cùng lưu manh tranh luận không có hồi kết, Lâm Phỉ bị cơn tức làm cho no, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, xoay người hung hăng đẩy Cố Triều một phen. Cơ bắp cuồn cuộn cộm đến tay đau, cô từ trước đến nay cũng không phải là người phải nhẫn nhịn buồn bực, lúc này liền cắn chặt hàm răng, phát tiết đánh Cố Triều.

“Không được lên tiếng nữa!”

Cố Triều cũng không né, mặc kệ Lâm Phỉ ở trên người mình phát tiết đánh lung tung, thân hình hơi nhoáng động, dưới chân nửa tấc cũng chưa động.

Trêu chọc Lâm Phỉ mà nửa người trên hơi lười nhác ngửa ra sau, tiếng nói của hắn đều mang theo trầm khàn không đứng đắn lại lười biếng: “Anh đây chỉ đang đánh quyền, ngược lại là đại tiểu thư đó, đừng đến phòng gọi tôi làm ồn chứ.”

Chương 3: Hôn anh một cái anh liền đi

Kể từ đêm đó, khi bị Cố Triều nhìn thì cô liền cảm thấy xấu hổ, Lâm Phỉ cô rõ ràng là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận trong nhà, lúc này lại tồn tại sự xấu hổ trong chính căn nhà của mình.

Cô đem loại câu nệ không được tự nhiên này hoàn toàn quy tội trên tên lưu manh Cố Triều này.

Thừa dịp hắn không ở nhà, Lâm Phỉ đi tìm anh trai oán giận: “Anh, anh có thể nghĩ cách đem cái tên lưu manh kia đuổi đi không? Anh ta dựa vào cái gì mà tới nhà chúng ta tác oai tác phúc, còn muốn phân chia gia sản.”

Lâm Phỉ là con gái, còn là sinh viên trường nghệ thuật, đời này thứ theo đuổi chính là cuộc sống giàu có cơm áo không lo, không muốn chia sẻ công việc quản lý công ty. Lâm Chú là anh trai ruột của cô, từ nhỏ đối xử với cô rất tốt, ngay cả khi ba đem tất cả tài sản đều cho hắn, cô cũng không để bụng.

Nhưng Cố Triều thì lại không được, hắn là một tên lưu manh, lấy một phân tiền của Lâm gia cũng không được.

Đối lập sự kháng cự cùng chán ghét của Lâm Phỉ, biểu hiện của Lâm Chú lại rất nhẹ nhàng, thế nhưng lại có cùng ý với Lâm Kiến Thành, khuyên cô tiếp nhận sự thật: “Phỉ Phỉ, Cố Triều cũng là con trai của ba, cũng giống như anh, đều là anh trai của em. Hơn nữa, cậu ta tới Lâm gia không phải đoạt lấy tài sản, chúng ta cùng nhau hợp tác, có một vài mảng cậu ta có thể hỗ trợ chúng ta.”

Mặt ngoài, Lâm Chú tựa như đã tiếp nhận Cố Triều -- một chút ý kiến cũng không có nhưng trên thực tế, hắn cũng chỉ lợi dụng cùng phòng bị Cố Triều.

Nhưng Lâm Phỉ không có phát hiện ra điều này, cô chỉ nghe ra -- Lâm Chú cũng coi trọng Cố Triều, vậy mà chỉ có một mình cô cảm thấy Cố Triều không xứng được đánh đồng cùng Lâm gia. Còn muốn tìm anh trai hỗ trợ đuổi Cố Triều --- không ngờ lại thất bại, khuôn mặt Lâm Phỉ trong nháy mắt liền nhiễm u buồn: “Nhưng mà em chán ghét anh ta, chỉ nghĩ đến việc cùng anh ta sống chung dưới một mái nhà liền thấy phiền.”

Lâm Chú xoa xoa lưng cô, đáy mắt trìu mến: “Cậu ta ở Lâm gia cũng là do quan hệ với ba còn lạ lẫm, chờ cùng quan hệ với ba hòa hoãn, rất có khả năng sẽ dọn ra ngoài.”

Dù sao, quan hệ của Cố Triều cùng bọn họ vẫn rất xa cách, Cố Triều cũng không muốn dựa vào Lâm gia, nên sẽ không có làm ra vẻ nịnh nọt mà dễ bị thao túng.

Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

Tâm tư Lâm Phỉ không sâu như Lâm Chú cùng Cao Tuệ, lúc này căn bản không thể nghĩ được loại quan hệ giữa những lợi ích này, chỉ biểu hiện ra phản cảm, không cách nào chấp nhận Cố Triều cứ như vậy mà dung nhập vào gia tộc của bọn họ.