Cánh cửa vừa mở ra, Lâm Phỉ liền nhìn đến một gương mặt thấm đầy mồ hôi nóng, đã có mồ hôi ở thái dương chảy xuống, lướt qua chiếc cằm sắc bén. Cố Triều không có mặc áo trên, cơ bắp lúc trước bị quần áo che giấu hết thảy bại lộ ra ngoài.
Lâm Phỉ cũng là lần đầu tiên nhìn hình xăm trên người hắn oqr khoảng cách gần như vậy.
Ngực trái có một đầu sư tử hung mãnh, xương sườn là tường vân, cánh tay tới tay cổ tay nơi đó là hình như là xăm chữ tiếng Anh, Lâm Phỉ thấy không rõ cụ thể là chữ gì. Sau cổ cũng có hình xắm, lúc trước Lâm Phỉ cũng đã nhìn thấy qua.
Không chỉ có như thế, trên người hắn còn có một ít miệng vết thương đang khép lại, cực nóng, diện tích không lớn, nhưng nhìn kỹ cũng có thể phát hiện.
Lâm Phỉ đối với Cố Triều không có chút sự thương hại nào, cũng không có năng lực cộng tình, lúc này mắt hạnh híp lại, cô chỉ cảm thấy Cố Triều đầy người là thương tích -- chính là không phải là loại người tốt đẹp gì.
“Anh trước kia làm ăn mày sao, ở trên phố xin tiền ai để bị đánh nhiều như vậy.”
Nghe được đối phương âm dương quái khí trào phúng, sắc mặt Cố Triều cũng không thay đổi, chỉ lẳng lặng mà nhìn Lâm Phỉ, vững vàng điều chỉnh hơi thở.
Đôi mắt lúc này đã không còn chút độ ấm, cùng với thời điểm hắn cười hoàn toàn bất đồng, Lâm Phỉ ở phía đối diện, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Thế nhưng cảm thấy có chút khϊếp sợ.
Nhưng Lâm Phỉ không thể biểu hiện ra ngoài chính mình đang yếu thế, róng một tiếng trống trong đầu làm tinh thần hăng hái thêm, cô ngẩng cổ ép hỏi hắn: “Đã khuya rồi, anh không ngủ mà còn làm cái gì vậy? Làm ra tạp âm ồn ào khiến tôi ngủ không được!”
“Ngẩng đầu.”
Cố Triều một tay đỡ khung cửa, nhướng mày liếc nhìn Lâm Phỉ, bên môi tươi cười như có như không, cánh tay tinh tráng ở trước mắt, nói chuyện mang theo phong cách bất cần đời trước sau như một: “Đã khuya như vậy rồi tới gõ cửa phòng anh trai, em là đang muốn làm gì?”
Ánh mắt sâu thẳm của Cố Triều từ trên mặt Lâm Phỉ dời xuống, ngừng ở ngực trắng nõn.
Theo ánh mắt của hắn, Lâm Phỉ mới phản ứng lại do mình tới vội vàng, bên trong váy ngủ ren còn không có mặc nội y. Vải dệt màu trắng không che được điểm ái muội nhô lên trước ngực, điều này làm Lâm Phỉ hoảng sợ lại ngượng ngập không thôi, hoảng loạn lấy tay che ngực.
“Anh vậy mà lại dám chơi lưu manh vơi em gái, không biết xấu hổ, không phải người!”
Lâm Phỉ vừa mắng, bên tai lại vừa hồng thành một mảnh.
Động tác Cố Triều vẫn lười biếng mà dựa vào cửa như cũ, hầu kết lăn lộn, tràn ra vài phần cười khẽ: “Đại tiểu thư lại nguyện ý làm em gái tôi sao?”
“Có quỷ mới nguyện ý!” Lâm Phỉ ôm ngực cười lạnh, “Anh là thứ gì, anh trai tôi là con chính thất, cũng không phải là con tư sinh.”
Ánh đèn trong nhà ảm đạm, thân hình cao lớn của Cố Triều chắn ở cửa, che lấp ánh sáng phía sau. Nửa sáng nửa tối, khiến ngũ quan của hắn bị bóng tối che lấp có chút mơ hồ.
Khiến đôi mắt phượng của Cố Triều có vẻ đa tình, lúc này bên môi hiện ra tươi cười thâm thúy, không chút để ý lộ ra vài phần mỹ lệ: “Lão tử cũng không xem em là em gái.”