Tri Kỉ Của Em

Chương 85

Tầm hai tiếng sau, cô tỉnh dậy thấy anh đang ngồi trầm tư, tay đang nắm lấy thật chặt tay, cô tuy là mới tỉnh dậy nhưng dường như đã nhìn thấu hết mọi chuyện với sắc mặt của anh.

Trong bầu không khí trầm lắng im bặt đột nhiên cô mở miệng ra hỏi.

“Anh à, con mình sao rồi anh, em muốn đi xem con!?”

Hàn Duật cố gắng lảng tránh cố gắng đổi chủ đề.

“Em mới tỉnh dậy, nên nghỉ ngơi khi nào sức khỏe ổn áp hơn anh sẽ đưa em đi gặp con. À, mẹ đã đặt tên cho con mình rồi, anh muốn hỏi em muốn đặt con theo tên của mẹ hay tên của chúng ta.”

“Tự mình đặt tên sẽ hay hơn đó anh, anh nghĩ ra tên con chưa.”

“Anh nghĩ rồi, con trai sẽ là Hàn Minh, được không em?”

“Ừm, còn con gái chúng ta sẽ là Hàn Tinh Vân.”

Nhắc đến con gái, lòng anh lại đau đớn đến tột cùng, vội vã lấy cớ rời đi nếu không vợ mình sẽ nghi ngờ. Trong lòng Linh Hy đột nhiên dáy lên một nỗi bất an tột cùng, dường như nó muốn nói rằng con gái có vấn đề.

Suy nghĩ một hồi lâu, cô lại phủi hết những điều vớ vẩn khúc mắc trong lòng nhắm mắt nằm xuống ngủ một giấc dài nhưng những suy nghĩ đó lại chẳng thể bay đi, đột nhiên Linh Hy nghiêm túc trầm ngậm lại những biểu hiện vừa rồi của chồng mình.

Linh Hy: Chẳng lẽ... con của mình với Hàn Duật có chuyện gì rồi sao?! Mình có nên đi hỏi ác sĩ Thẩm không, nhưng mà nếu mình làm thế khác gì không tin tưởng chồng mình, nhưng không hỏi lòng mình không yên được.

Cô trằn trọc mãi chẳng thể chợp mắt được tí nào, ánh mắt cứ hướng lên trần nhà mãi mà suy nghĩ.

_______________________

Đã qua một đêm rồi, mắt cô vẫn cứ mở ra, trong người chẳng còn sức lực nào nữa.

Á My: “Chị Hy Hy, chị vẫn ổn chứ?”

Đột nhiên có người chạy xông vào phòng nghỉ của cô, đằng sau là hai y tá đang cố ngăn cô bé đó lại.

“Xin lỗi nhưng mà... cô là ai vậy?”

Á My: “Chị ơi, chị đừng quên em như thế chứ, em chính là em gái riêng của chị mà!!!”

Cô cứ ngồi đơ ra lục lại kí ức để nhớ lại cô gái trước mặt nhưng mãi chẳng thể nhớ được.

“Xin lỗi nhưng mà tôi…”

Á My: “Làm sao đây, chẳng lẽ chị thật sự quên em rồi sao?! Chị à!”

Bà nội Linh: “Tiểu Á My, con mới đến sao?”

Á My: “Vâng, bà nội, chị Hy Hy bị sao vậy? Bây giờ chị ấy thậm chis chẳng nhớ gì về con nữa, có phải chị ấy sẽ rồi đi…”

Bà nội Linh: “Tiểu Linh Hy của chúng ta sẽ không như người đàn bà ấy đâu, rồi chị ấy sẽ nhớ ra con thôi.”

“Bà nội, cô bé này là ai vậy ạ?”

Bà nội Linh: “Con bé là Linh Á My, được con cưu mang lúc mợ Linh Kỳ muốn đem con bé đến cô nhi viện để lấy chồng việt kiều vì ông ta không thích Á My, sau đó con và bố mẹ con cùng nuôi nấng con bé cho đến lúc nó giành được học bổng và ra nước ngoài du học 4 năm và làm việc 2 năm, nghe tin con sinh thì con bé lật đật chạy về liền.”

Á My: “Đúng rồi chị à, chị từng nói em là em gái ruột của chị, là con gái ruột của bố Linh Quân, chị còn hứa sẽ không bao giờ quên một người em gái là em kia mà, hức... hức...”

Thấy cô bé khóc lúc vì mình, Linh Hy hoảng loạn liền dỗ dành cô bé bảo rằng mình đã nhớ hết tất cả mọi chuyện. Linh Quân từ ngoài vào nhìn thấy Linh Á My thì tiến tới hỏi thăm.

Bố Linh: “Aiyo, Tiểu Á My, con về hồi nào vậy?”

Á My: “Con vừa về là liền tới đây thăm chị luôn, nghe tin chị sinh mà con hoảng lắm bố, nhưng mà... Bố ơi, có phải mấy năm qua chị ở đây có chuyện gì không ạ?”

Bố Linh: “Chuyện này... không thể tiện nói ra được...”

Cô nghĩ chuyện bố muốn nói nhưng vì mới sinh sợ tâm trạng cô không ổn định nên không muốn kể.

“Bố cứ kể cho con bé nghe đi, con ổn mà.”