Tựa như đang động viên cho chính mình,
Chú Mason còn cố ý nói thêm:
"Tang lễ của người vợ đầu và thứ hai của cục trưởng Cục thuế vụ đều do nhà chúng ta tổ chức, không thu bất cứ chi phí nào."
Karen cười nói: "Cho nên có phải là nhà chúng ta là luôn luôn không đóng thuế không?"
"Có đóng thuế, phí bảo vệ môi trường mỗi tháng và phí thu hàng năm của giấy phép kinh doanh dịch vụ mai táng chú đều có đóng, về phần thuế doanh thu thì... Winnie à."
Chú Mason kêu bác Winnie, người đang phụ trách sổ sách thu chi.
Vừa lúc bác Winnie bưng cà phê đi tới, nói tiếp lời:
"Bởi vì tình trạng kinh doanh của nhà chúng ta cũng không quá tốt, luôn luôn trong tình trạng lỗ vốn, nếu như không có đơn phúc lợi do chính phủ giúp đỡ, chúng ta thậm chí không thể tiếp tục kinh doanh đấy."
Karen gật gật đầu, nói: "Đã rõ."
Thật ra, ngày hôm qua anh vừa nhận được tiền lương và tiền hoa hồng của tháng trước.
Tiền lương là bao gồm lương căn bản cộng thêm trích phần trăm của phí tư vấn tâm lý, lương căn bản là 3000 Rupee, bằng với của Ron, bởi vì lúc không đủ người làm việc, Karen cũng cần phải đi cùng để vận chuyển thi thể, tương đương với nhân viên vận chuyển thi thể thứ 3 trong biên chế.
Tiền trích phần trăm thì là phân nửa của phí tư vấn tâm lý, anh lấy năm phần, nộp lên năm phần là 2000 Rupee.
Cho nên, tiền lương tổng cộng là 5000 Rupee, nhưng tiền hoa hồng của mỗi thành viên trong gia tộc là 30000 nghìn Rupee.
Chia hoa hồng là một số tiền rất lớn, chủ yếu là dựa vào đơn hàng của phu nhân Simore mà có, phu nhân Simor chọn quan tài cho ngài Simore có giá đến hai trăm nghìn Rupee, chỉ với một cái quan tài này, nhà Inmeraise đã có thể nhận được lợi nhuận là một trăm nghìn Rupee.
Cho nên, cũng khó trách mỗi khi thím Mary nghe được "Gói dịch vụ cấp B", đều sẽ không kiềm chế được mà kích động.
Trên thực tế, nếu như không phải có một đơn hàng làm cho cô bé nhỏ kia là lỗ vốn, thì tiền hoa hồng của tháng trước còn cao hơn.
Nói cách khác, thu nhập tháng trước của Karen cũng đã cao hơn nhiều so với thu nhập một năm của những công nhân bình thường khác.
Cũng khó trách cô y tá Tina cũng không ngần ngại chút nào về việc làm ăn của gia đình Karen, trước mặt khoản tiền hoa hồng kếch xù kia, những thi thể này, a không, những vì khách hàng kia, cũng có thể bắt đầu trở nên hiền lành và dễ mến.
Mà thu nhập thực tế cao nhất trong nhà, đó là thím Mary, bởi vì thím Mary có "Kỹ thuật cao cấp".
Nhân viên chuyển xác làm việc hiệu quả, nhân viên bán hàng và cha xứ có hình tượng tốt, thật ra đều không khó tìm, chỉ có nhà trang điểm cho người chết xuất sắc mới là khó tìm nhất, khách hàng càng chịu chi tiền thì có yêu cầu càng cao hơn dành cho việc trang điểm cho thi thể, cho nên thu nhập của thím Mary là cao nhất trong nhà.
Chỉ có điều gói dịch vụ cấp B chỉ có thể may mắn gặp được, tiền hoa hồng cao cũng không phải tháng nào cũng có, nhưng cho dù là mùa ế khách, tiền hoa hồng nhận được cũng được 5000 Rupee.
"Đúng rồi, ta đã hỏi giá của trại hỏa táng Hughes, bao gồm giá đất và trang thiết bị cùng với giấy phép kinh doanh là 500 nghìn Rupee." Chú Mason mở ra bàn tay, " Một cái giá xem như rất ưu đãi, chi phí chủ yếu là giá đất và giấy tờ kình doanh."
Thím Mary hừ lạnh mà nói: "Giá đất quá cao."
Khu vực của trại hỏa táng Hughes kia cũng không có nhu cầu xây dựng khu dân cư, áp lực dân cư của thành phố La Giai cũng không quá lớn, cho nên mảnh đất kia, cũng chỉ có thể dùng để xây nhà máy, muốn bán đất kiếm tiền, nên căn bản cũng không bán được giá cao.
"Nhưng giá như thế là do phía trên quyết định rồi, còn về giấy tờ kinh doanh, đây là phần khó giải quyết nhất. Ta cảm thấy giá cả cũng rất phù hợp, ý của bên trên là, nếu như nhà chúng ta có thể trực tiếp nộp số tiền kia, trại hỏa táng Hughes sẽ có thể trực tiếp đổi thành trại hỏa táng Inmerais."
Cô Winnie nhắc nhở: "Tiền trong quỹ công cũng không còn nhiều như thế, mỗi tháng tiền hoa hồng đều được chia đều hết cả rồi."
Dis cũng không phải là thần giữ của, mỗi tháng trong nhà đều có chia tiền hoa hồng, trong quỹ công cũng chỉ giữ lại số tiền cơ bản để cho nhà tang lễ có thể vận hành.
Cô Winnie nhấp một hớp cà phê: "Cho nên, nếu như muốn thu mua lại trại hỏa táng Hughes, cần mỗi người trong nhà chúng ta gom tiền tiết kiệm lại bỏ vào quỹ công, sau này dùng một phần lợi nhuận từ trại hỏa táng trả lại.
Quan trọng nhất chính là, tình trạng kinh doanh trước đây của trại hỏa táng Hughes cũng chỉ đủ chi phí để duy trì mà thôi, lợi nhuận thật ra cũng không cao lắm, thấp hơn nhiều so với nhà chúng ta.
Chỉ sợ rằng sau khi chúng ta mua lại, hợp thành một với nhà tang lễ, lợi nhuận tăng lên cũng không được bao nhiều, bởi vì nhưng khách hàng có tiền, phần lớn đều sẽ chọn chôn cất.
Cũng không thể mở thêm gói dịch vụ tổ chức lễ tang giá thành thấp cho những khách hàng không có tiền nên mới hỏa táng, việc này sẽ ảnh hưởng đến tình hình kinh doanh bây giờ của chúng ta.
Quan trọng nhất chính là, phu nhân Hughes đã trở thành tội phạm giết người bỏ trốn đang bị truy nã, lão Darcy cũng đã chết, hai người nhân viên lúc đầu cũng đã bỏ việc rồi, chúng ta còn cần phải tuyển thêm nhân viên mới.