Yêu Thầm

Chương 8

-sao giờ này mới chịu mở ra vậy hả? – cô ta hét vào mặt tôi – ua? Thuyên cũng ở đây ah….

-chúng ta xuống dưới nhà nói chuyện đi …. – Thuyên yêu cầu và cả ba chúng tôi đều xuống dưới lầu ….

-Thuyên ah … đây là …. – tôi muốn giải thích nhưng bị cô ta chặn họng …

-tôi là con gái của chủ tịch Ngô người có công ty bự nhất ở đây.. nhưng rát tiếc tui bị đuổi ra khỏi nhà…. Nhờ caca nên tôi ở nhờ ấy mà..

-ah thì ra là vậy? – Thuyên nói

-hết rối bời rồi hen … - cô ta nói với tôi..

-ờ… - tôi chỉ đáp duy nhất một chữ…- thuyên qua kiếm mèo có gì không?

-uhm…. Chỉ là Thuyên muốn trả lại cho caca cái này thôi….

-cái gì vậy? – tôi cũng không nhớ đó là cái gì nửa…. khi thấy em lấy cuốn từ điển từ trong giỏ xách của mình ra thì kí ức của tôi quay về…..Thời gian ngày… tháng.. năm… giờ…phút.. giây… tôi và em hiện tại lúc đó mới bước vào đại học năm nhất…., tôi đang ngồi trên mạng làm bài tập thì em pm qua nick yahoo của tôi…tên yahoo của em được tôi lưu là Thuyên Ngốc.

Thuyên Ngốc: mèo đang làm gì ah?

Caca: đang bận tý việc thôi.

Thuyên Ngốc: bận nhiều không?

Caca : sắp xong rồi…

Thuyên Ngốc: uh,, vậy tui đợi mèo nghen.. làm xong pm cho tui nghen..-rồi khoảng 5p sau..

Caca: BUZZ

Thuyên Ngốc: xong rồi ah! Hihi…. Mèo cho Thuyên mượn cuốn sách anh văn được không?

Caca: sách anh văn gì? Đâu có cuốn sách nào đâu?

Thuyên Ngốc: ah ah.. quên… hihi.. cuốn từ điển offord ah

Caca: ah… mượn chi vậy?

Thuyên Ngốc: bà cô bắt mổi người phải có một cuốn từ điển đó.. nhưng Thuyên bây giờ không đủ tiền để mua …nó mắc quá… gần 500k lận… nhớ là mèo có cuốn đó … nên mượn….

Caca: mượn chừng nào trả?

Thuyên ngốc: hihi… 4 năm

Caca: hả?  gì mà 4 năm ghê vậy? >”<

Thuyên Ngốc : mèo cho Thuyên mượn đi ….

Caca: từ từ… cho 1s suy nghĩ đã….

Thuyên Ngốc: hết giờ..

Caca: uhm.. hết giờ thì hết giờ…. Ngày mai mèo đem cho Thuyên

Thuyên Ngốc: hihi.. iu mèo quá.. cảm ơn mèo nhiều nha….

Caca: J uhm.. hì hì…

Buổi sáng lên trường balo của tôi năng đi thấy rõ…. Vì có thêm cuốn từ điển mang trên vai của tôi…. Quả thật nặng thật…. tôi hôm nay vào lớp cũng bình thường như mọi ngày vừa mới ngồi xuống bàn thì em đã lại chỗ tôi và chìa hai bàn tay ra..

-hành động gì vậy hả? – tôi hỏi và cười

-hành động mượn đồ đó … hihi… - em cũng cười cùng tôi

-quên mang rồi … - tôi nói chuyện làm cho em tin thật

-hả? sao mèo lại quên chứ .. – em có vẻ mếu …- hôm nay bị bà cô kiểm tra đó …. Không có bả cho ra lớp đứng đó..

-vậy hả? thấy cũng tội mà thôi cũng kệ … - tôi vẫn cố gắng hoàn thành tốt vai xạo của mình

-trời ơi.. mèo ơi là mèo.. – em dùng tay đánh vào vai tôi mấy cái…

-đau! – thật sự lúc đó tôi đau thiệt… tôi nắm lấy cổ tay của em để em không tiếp tục đánh tôi nửa – hay quá ha…. Làm ơn mà còn bị đánh nửa là sao?

-tại mèo mà hôm nay tôi sẽ ra ngoài lớp đứng đó …..

-tự nhiên quánh mèo là sao? Không có logic gì hết ….. – tôi chau mày và lắc đầu…..-giỡn thôi đây nè – tôi cuối xuống mở balo ra thì không thấy cuốn từ điển đâu – nó đâu rồi …. – tôi nói

-gì cơ.? – em hỏi

-cuốn từ điển của mèo đâu mất tiêu rồi…. mới hồi sáng có đem theo mà…

-mèo kiếm kỉ coi … có bỏ vào hộc bàn không?

-không có … mới kiểm tra học bàn xong…..

-cái này phải không? – một đứa con trai trong lớp tôi reo lên… trên tay nó cầm cuốn từ điển của tôi…. Nó được xem là siêu quậy trong lớp và tôi cũng không ưa gì nó.. vì lúc nào nó cũng thích chọc phá người khác

-Trả lại đây Nhân! – Nhân là tên của nó đấy.. có thể gọi nó bằng tên khác là đại ca… trong lớp nó là dạng quậy và láo nhất lớp … đứa nào cũng ngán nó..

-Muon lấy lại thì kêu Thuyên lại đây hun vào má của Nhân đi .. Nhân sẽ trả! Haha… - rồi nó cười thỏa mãn

-caca không giỡn với Nhân… trả sách lại đây…..- thế là tôi dí nó trong lớp phóng lên bàn rượt đuổi để giành lại cuốn từ điển… nhưng nó chạy không dòm và hậu quả cho nó …. Là bị hụt chân té xuống đất,,, trật dò… - có sao không? – tôi hỏi nó

-trật chân rồi… không cử động được ….

- mấy đứa bay …. Đỡ thằng nhân lên phòng y tế đi – tôi nói với mấy đứa con trai trên lớp ,, lấy lại cuốn từ điển từ tay nó xong rồi đưa cho Thuyên…

Vào lúc ra chơi Thuyên gặp tôi nói chuyện ……

-Mèo! khi nào mèo cần thì nói … Thuyên đưa lại cho mèo…

-thui ,,, giữ luôn đi …. Không có dùng từ điển đâu…. Này đâu

-sao vậy? nó bự và nhiều tiền mà

-uh… nhưng mèo có đĩa rồi…. cái vào máy tính rồi.. có dùng thì cũng có cái xài… cũng ít đυ.ng vào cuốn từ điển đó lắm… với lại thuyên dùng đi …. Sách mà không có người đọc nó buồn lắm ah… hì hì…

-biết sách buồn luôn hả? mèo hay ta. – em chọc tôi

-chứ sao? Sách nó cũng buồn mà…. Nó sẽ cảm thấy vui khi ngày nào cũng được mở từng trang …. Nó buồn khi nhìn cuốn sách nó đóng bụi …. Nó vui là cuốn sách hầu như không bụi … hehe… - tôi đang lý sự một cách tếu nhất

-uhm… cảm ơn mèo nhiều nha….

-cảm ơn vậy thui hả? – tôi chọc

-chứ mèo muốn sao? – em hỏi

-ai biết.. muốn làm gì làm… làm sao cho coi được thì làm ah…. – em đang nhìn tôi với con mắt khó hiểu không biết cảm ơn như thế nào tôi mới vừa lòng hả dạ…

-ah… ngày mai Thuyên làm Kim Bắc cho mèo ăn nghen … - em mỉm cười nhìn tôi ,,,, lúc đó tôi cười đáp lại thay cho chữ đồng ý

-làm nhiều nhiều nha……- tôi tỏ vẻ háu ăn chứ tôi ăn đâu có được bao nhiêu

-ăn có hết hay không mà kêu làm nhiều hả?

-hehe….. thì kêu làm nhiều nhiều cho tụi nó ăn chung nửa…. chứ có gì đâu .. – tôi gãi đầu

-uhm…

Vì muốn cám ơn tôi đã cho em mượn cuốn từ điển…. em phải thức cả đêm để làm món Kim Bắc sáng mai đem lên cho tôi và tụi bạn cùng ăn … đứa nào cũng khen ngon tới tấp chỉ riêng mình tôi là chê.

-dỡ quá! – tôi vừa ăn vừa nói nhưng tay thì cứ lấy lia lịa

-dỡ thì đừng có ăn – em kênh mặt với tôi

-không! Phải ăn mới biết dỡ cỡ nào…. Đưa đây… để mèo ăn …. – tôi vừa nói vừa nhai ngấu nghiếng trong miệng… đến nổi hai bên má tôi căn tròn ra vì sức chứa đồ ăn quá nhiều.. tay tôi chồm tới để lấy thêm Kim Bắc mà ăn….

-nói dỡ mà… sao ăn nhiều dữ vậy… lời nói trái ngược hành động- em phán cho tôi một câu làm cho cả lũ cười khắc khắc…..

-hehe… nói thế thui… chứ ngon lắm ah…. Tuần tới trường tổ chức đi chơi Thuyên làm thêm đi nha ….

-ủa? có người chê dỡ mà…. Tuần sau trừ mèo ra không được ăn….

-hơ hơ…  -khuôn mặt tôi lúc này trơ ra ….. -,- ….. –kì thía? Sao ai cũng ăn có mèo không được ăn ….

-hog biết….

Thế là tôi bị bắt dừng ăn một cách đột ngột… quả thật Kim Bắc em làm rất ngon …. Rất vừa miệng của tôi… làm tôi chỉ muốn được ăn tiếp tục… cơm cuộn lại rất chắc cùng với mùi rong biển… có dưa … có xuch xich.. có trứng…. những thứ đó làm tôi thèm ăn … hì hì….

Chuyến đi chơi của trường cũng đến …. Lên xe thì em và Nhi cứ như nam châm…. Dính gì mà dính như keo dán sắt vậy… nhưng em vẫn không quên làm món Kim Bắc …. Tôi chưa kịp đυ.ng vào cái hộp là lũ bạn tôi nó đã dành hết rồi… nhìn vào cái hộp …. Trống rỗng.. thật là đau khổ mà… chưa kip ăn gì hết…. em nhìn tôi cười tủm tỉm…… cái mắt tôi lúc đó nhăn hơn khỉ chẳng thèm quan tâm tới.. tôi ngồi chung với Hải .. đứa bạn cũng chơi hơi thân ….nó đem đồ ăn cũng nhiều … thế là tôi mê đồ ăn mà quên luôn em ….. em nhìn qua thấy tôi đang ngồi ăn chóp chép …. Em và Nhi nói to nhỏ gì đó tôi cũng không thèm để ý.. cứ thế mà ăn thôi…… tự nhiên hai đứa đứng dậy tiến sát lại gần tôi..