Yêu Thầm

Chương 58

Ở nhà của ông chủ tịch Ngô và bà Mỹ ….

-haiz…. Con ơi là con! – Ông Ngô mệt mõi khi nhìn thấy tờ báo trên bàn

-ba cái tờ lá cải này ba quan tâm làm gì? – thy bực mình

-con có biết là bây giờ cả cái nước Việt Nam này biết tin này rồi không hả?

-ba tưởng con không mệt mỏi sao?

-thui hai cha con …. Cho tôi xin đi! – Bà mỹ lên tiếng

-ba sẽ gã chồng cho con … để ngưng hết mấy tai tiếng này …. – ông Ngô nói với giọng bực tức

-ba! Sao ba có thể đem hạnh phúc của con ra … để đánh đổi với những tờ báo nhảm nhí như thế chú? – Thy tức đến nổi vừa khóc vừa nói

-Ông! – bà Mỹ đến để cố gắng kiềm bớt cơn giận của chồng Mình

-con đã gây bao nhiêu chuyện rồi hả? Hết đi đứng đường để chơi với bạn bè, rồi ngủ chung với caca… bây giờ lại còn …… trời ơi…………. – Ông đập mạnh tay xuống bàn

Lúc đó bầu không khí trong nhà trở nên thật nặng nề, Thy chỉ biết khóc và khóc mà thôi… tại sao cuộc đời cô không được như ý muốn chứ ….. vì quá nóng giận ông Ngô đã nói lên một điều …

-Mày đi ra khỏi nhà tao đi! Tao không có đứa con như mày! – Ông nói mà nước mắt ông rơi, tim ông đau nhói

-Ông bị điên hả? Ông đã đuổi nó hết một lần rồi, ông muốn đuổi thêm lần thứ hai sao? – Bà Mỹ không đồng ý liền phản đối

-nếu ba nói vậy? con cũng không muốn ở trong cái nhà này đâu! – Thy khóc đứng dậy bước ra khỏi cửa

-Thy! Đừng đi mà con! – Bà mỹ ôm lấy đứa con gái của mình – Ông nói gì đi chứ?? – Bà quay sang cầu xin chồng mình

-cứ để cho nó đi đi … để nó tự nhận thức được nó đã và đang làm gì – câu nói của ông làm cho Thy càng muốn bước chân ra khỏi căn nhà này …..khi bước ra khỏi nhà thì trời sấm chớp đùng đùng … Mưa lớn …Thy chỉ biết chạy và chạy ….. chạy đến khi nào bàn chân khụy xuống, nước mắt tuông trào hòa cùng với cơn mưa lớn ….. bao nhiêu người đi đường qua lại … họ gần như không để ý trên đường đang có một cô gái khóc giữa trời mưa…. Ngồi bẹp dưới đất …..và ngất đi …..

Lúc đó :

-ê trời mưa quá sao về? – tiếng của Quân

-phải về thui …. Không về không được … tính ở đây luôn sao? – Như và Quân đang đứng trong một cửa hàng mua thức ăn ….

-ê … đợi tao chút .. – Quân nói

-gì vậy bà, bà sàn nảy giờ nha bà…. – như chóng mặt với Quân

-tự nhiên hôm nay thấy đói đột xuất … để chạy vào mua thêm tý đồ ăn ….

-uhm đi nhanh đi! … - Như lắc đầu bó tay Quân

-Xong rồi! – Quân nhanh chóng bước ra

- làm gì mà người ta bu đông thế nhỉ? _ như thấy đám đông đang bu thật đông

-ờ nhỉ? Mưa lớn quá! Thui về đi đừng để ý …

-đâu lại xem đi …. Biết đâu người ta cần mình giúp đỡ …

-hahah… - quân cười lớn

-cười cái gì? – như nhăn mặt …

-bà thương người hồi nào vậy?

-mệt! có đi hay không!

Quân và Như bước đến đám đông đó, nơi mà Thy xỉu nằm ở giửa trời mưa. Quân và Như gần như hoảng hồn khi nhận ra đó là Thy. Không biết có chuyện gì xảy ra mà dẫn đến tình trạng tồi tệ như thế này…. Thế là Quân, Như đưa Thy về nhà của mình ……

Trong khi đó ở nhà của Nhi ……

-hum nay làm gì trời mưa thế ta?-Nhi đứng nhìn ra cửa sổ

-uhm…mưa lớn thật. – thuyên ngồi đó và cũng nhìn ra cửa sổ

-Á ….. – Nhi la lên

-gì vậy? – Thuyên không hiểu

-quên lấy đồ vô …. Eo ui … - Nhi chạy một mạch ra sau …. – huhu… ướt nhem hết òi … mai lấy cái gì mặc đây.??????

-lấy đồ tao mặt nè… khổ ghê! – Thuyên nói

-hì hì… ờ … mày tính ở đây với tao luôn soa? – Nhi nói

-chứ tao còn chỗ nào mà đi …- Thuyên lấy tay rờ bụng của mình ….

-nếu như caca về nước thì sao?

-lúc đó hog biết phải làm sao? – thuyên thở dài mắt vẫn nhìn ra trời mưa ….

-mày nhớ chuyện cũ hả? – Nhi hỏi khi thấy thuyên cứ nhìn ra ngoài mưa …

-uhm…..

Ngày … tháng ….năm ….

-èo trời mưa =,= …. - Nhi đưa tay ra hứng giọt mưa nhưng lòng chẳng vui lắm…

-mặt thì nhăn … ở đó mà hứng nước mưa – Thuyên nói như chăm chọc

-chừng nào hết mưa nhỉ? – tôi ngước đầu nhìn mưa, lúc đó cả ba chúng tôi đang đứng ở trường

-mèo có đem theo dù không? _ thuyên hỏi tôi

-hình như là có – tôi chợt mỉm cười

-wow…. Yeye …. – nhi la lên -được dìa nhà rồi ….

-vậy thôi ba chúng ta dìa …. – tôi lên tiếng

-đi bộ gió kiểu này lạnh quá …. – Thuyên nói

-hì hì … lạnh thì để mèo ôm cho ấm … - tôi cười

-ê … _ nhi nghe tôi nói vậy liền quay qua lườm tôi

-hả? – tôi xanh mặt

-nhi cũng lạnh mà ….

-đến nhà rùi kìa … - tôi chỉ vào nhà Nhi ….

-vậy thui bye nhé … ta vao chiếc giường yêu vấu của ta đây …. – Nhi nhanh chóng biến ngay vào nhà, chỉ còn tôi và Thuyên đi về nhà dưới cơn mưa ….

-lạnh quá mèo ơi! – Thuyên xe xe hai bàn tay của mình

-vậy để mèo ôm cho ấm…. – Tôi choàng ta quay ôm vai của Thuyên …. Xít gần mình hơn …. Lúc đó trái tim tôi đập nhịp nhanh ….

-ấm thật đấy! – thuyên cười

-mèo quản gia này luôn chăm sóc cho tiểu thư mà! – Tôi mỉm cười - ah khoang đã ….- tôi dừng lại mở balo của mình ra một chiếc áo khoác – Thuyên khoác vào đi ….. cho ấm ….

-cảm ơn mèo nhá!

-hì hì… có gì đâu mà cảm ơn. – đi được một đoạn đường thì đến nhà tôi

-đến nhà caca rồi …. – Thuyên nói

-hì hì… caca đưa thuyên về nhà rồi caca vòng lại cũng được mà… - tôi mỉm cười

-ngày mai caca muốn ăn gì không? – Thuyên hỏi

-hỡ … là sao? – tôi ngơ ngác

-ờ .. muốn ăn kim bác hog? Thuyên làm cho caca ăn….

-ah… ok chứ!  như thế còn gì bằng – nói được vài câu thì cả hai im lặng, có lòng tôi là thổn thức vì Thuyên, quả thật đây là cơ hội tốt nhất để tôi có thể nói hết lòng của mình cho Thuyên nghe, nhưng sức mạnh lòng can đảm ở đâu để tôi có thể nói hết ra chứ ….khi gần đến nhà của Thuyên …. Tôi sợ mình mất đi cơ hội đó ….

-đi bộ dưới mưa cũng thú vị quá ha – Thuyên nói và cười với tôi

-ờ .. – tôi chỉ biết nói rồi nhìn Thuyên - Thuyên nè! – tôi tự trấn an lấy mình

-gì vậy mèo?

-mèo có chuyện muốn nói với Thuyên! – giọng tôi hơi run

-nói nhanh đi …. Mèo còn về nhà nửa đó … Mưa đó … không biết chừng nào mới tạnh ….

-Mèo ……. Mèo ….. –tôi ấp úng

-mèo sao? – thuyên chờ tôi nói

-Mèo thích Thuyên! – tôi lấy hết lòng ra nói nhìn Thuyên…..

-Thuyên cũng thích mèo! – thuyên nhìn tôi trả lời ….. rồi cười

-hả? – tôi không nghe lầm chứ, tôi đang muốn nghe thêm lần nửa….

-hì hì … mèo thich thuyên là bình thường mà…. Chúng ta chơi thân với nhau, tốt với nhau thi thích nhau là bình thường mà…. _ thuyên nghiêng đầu cười

-uhn…. Hì hì… - thuyên đâu biết rằng cái tôi nói là một ý khác… chứ có phải ý của bạn bè đâu …

-mèo về đi! Mưa lớn rùi đó. Thuyên vào trong đây! – Thuyên chạy vào trong sau đó quay ra va bye bye tôi … tôi cũng ráng mỉm cười. Tôi bây giờ dưới mưa chỉ có một mình, càng đau hơn khi Thuyên lại hiểu theo một ý nghĩa khác… tôi tự cười đau buốt… rồi lại nghĩ… “thôi nghĩ vậy cũng tốt, để mèo được lo lắng cho Thuyên, quan tâm , yêu thương” …..

QUAY VỀ VỚI THỰC TẠI, Ở BÊN ÚC…. TRỜI LÚC ĐÓ CŨNG ĐANG MƯA RẤT TO…. TÔI TỪ TRÊN LẦU NHÌN RA PHÍA VÀ NHỚ LẠI CHUYEN XƯA ….câu chuyện mà Thuyên cũng đang nhớ về nó….