"Đứng lên đi."
Thẩm Khanh cúi đầu, nghe thấy nhưng vẫn không động đậy. Đôi mắt Hiên Viên Linh khẽ nheo lại. Nàng lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng hốt, có phần luống cuống:
"Thần thϊếp… chân tê dại, không thể đứng lên được."
Lúc trước chỉ là không muốn nhúc nhích, nhưng giờ thì thực sự tê rần. Mới hơi cử động một chút, nàng đã có cảm giác như hàng ngàn con kiến bò qua, tê buốt đến khó chịu. Sao có thể nói đứng dậy là đứng dậy ngay được?
Hiên Viên Linh liếc mắt nhìn Xuân Hoa. Xuân Hoa lập tức tiến lên đỡ lấy chủ tử. Mất không ít công sức, nàng mới có thể đứng vững, lảo đảo một chút. Hiên Viên Linh cũng xoay người rời đi. Thẩm Khanh chỉ có thể vội vàng quỳ xuống tiễn biệt.
Còn có thể thế nào được nữa? Chẳng phải chỉ có thể cung tiễn Hoàng thượng thôi sao?
Mãi đến khi bóng dáng người khuất xa, nàng mới từ từ đứng dậy. Xuân Hoa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch:
"Lương nhân, Hoàng thượng có giận không?"
"Chắc là không."
Thẩm Khanh ngầm cảm thấy vị hoàng đế kia chỉ là muốn nhìn nàng quỳ để xem có gì thú vị hay không. Trong lòng lặng lẽ mắng thầm một trận, nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Ai bảo người ta là hoàng đế cơ chứ?
Không chừng, đây còn là một kiểu trừng phạt ngầm.
Nàng cảm thấy chuyện này quá trùng hợp. Lần đầu tiên ra ngoài lại chạm mặt ngay Hoàng thượng. Không khéo, hắn còn nghĩ rằng nàng cố tình đến Ngự Hoa Viên để tình cờ gặp gỡ. Lúc nãy, ánh mắt hắn rõ ràng hàm chứa sự dò xét và cảnh cáo.
Nhưng dù sao thì nàng cũng đã an phận. Chẳng qua chỉ là một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Một bậc đế vương như hắn chắc cũng không rảnh rỗi đến mức chấp nhặt với nàng.
Hiên Viên Linh bước đi, không hề ngoảnh đầu lại. Giọng nói trầm ổn vang lên, hỏi tổng quản Triệu Hải bên cạnh:
"Nàng mới vào cung, đến giờ vẫn chưa từng thị tẩm sao?"
Triệu Hải lập tức cúi đầu đáp:
"Đúng vậy."
Trong lòng không khỏi lấy làm lạ. Hoàng thượng lại nhớ rõ một người như vậy? Hơn nữa, còn nhớ cả việc Thẩm lương nhân từ lúc nhập cung đến nay vẫn chưa từng được thị tẩm. Nhưng nghĩ kỹ lại, Triệu Hải chợt hiểu ra.
Với dung mạo ấy, Hoàng thượng nhớ kỹ cũng là điều dễ hiểu.
Dù chỉ là một thái giám, nhưng ông ta vẫn còn nhớ như in vẻ đẹp khuynh thành của nàng lúc mới nhập cung.
Quả thực, đó là kiểu mỹ nhân mà chỉ cần nhìn thoáng qua một lần liền khó lòng quên được.
Hiện tại trong hậu cung, Hoàng hậu từ trước đến nay chưa từng được sủng ái, Du phi thì hưởng hết vinh quang nhưng lại quá mức kiêu căng, khiến Hoàng thượng cố tình lạnh nhạt mấy ngày nay.
Hai vị tần còn lại tuy có nhan sắc, nhưng chẳng ai nổi bật hơn ai. Còn những phi tần mới nhập cung thì vẫn chưa thể nhìn ra ai sẽ là người chiếm được ân sủng.
Nhưng xem cách Hoàng thượng nhớ rõ Thẩm lương nhân… Có lẽ nàng ta sẽ là người được ân sủng chăng?