Mỗi khi nghĩ đến khả năng A Mộ sẽ biến mất, trái tim của Khanh Nghiêm lập tức thắt lại, đầu óc xoay chuyển không ngừng suy nghĩ xem nên cho A Mộ ăn gì.
Có lẽ A Mộ không thích ăn thịt sống, vậy nếu nấu chín người thì liệu có dễ ăn hơn không?
Suy nghĩ đến đây, Khanh Nghiêm liếc mắt về phía tên cướp, ngón tay chỉ hơi động, trong đầu đã bắt đầu nghĩ cách mổ xẻ tên cướp sao cho dễ dàng chế biến.
Tên cướp vừa dùng áo của mình bọc chặt cánh tay đang chảy máu, khi bị ánh mắt của Khanh Nghiêm lướt qua, gã cảm thấy lưng mình lạnh toát.
Gã mơ hồ nhận ra Khanh Nghiêm đang nghĩ gì, cả người gã run lên, vội vàng lên tiếng: “À phải rồi! Sáng nay bọn tôi săn được một con thỏ, vẫn còn tươi, nếu con zombie của ngài không ăn người thì có muốn thử thứ khác không?”
“Ở đâu?” Khanh Nghiêm tỏ ra hứng thú.
Tên cướp vội vàng nhìn về phía xác của đồng bọn đã chết, lúc này bản năng sinh tồn đã chiếm ưu thế, gã hoàn toàn gạt bỏ cơn giận về cái chết của đồng đội mà chỉ nghĩ đến việc sống sót: “Ở trong ba lô của đồng bọn tôi, người mặc áo xám!”
Khanh Nghiêm ngay lập tức tìm thấy chiếc ba lô mà tên cướp mô tả, lấy ra một con thỏ bị gϊếŧ không lâu trước đó.
Ngay khi ngửi thấy mùi thỏ, Vệ Mộ đang cúi xuống bới đất bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng, đưa tay về phía con thỏ.
“Chờ chút.” Khanh Nghiêm đứng chắn trước mặt Vệ Mộ, nhanh chóng lột da thỏ, kiểm tra kỹ để chắc chắn là con thỏ không bị làm gì kỳ quái rồi mới đưa cho Vệ Mộ.
Lần này, Vệ Mộ không hề do dự, nắm lấy con thỏ và thô bạo nhét vào miệng, vừa ăn vừa phát ra tiếng gầm gừ từ cổ họng, thậm chí cả khi Khanh Nghiêm muốn lại gần cũng bị nó nhe răng đe dọa.
Không còn chút dáng vẻ con người nào, hoàn toàn giống một con thú ăn thịt tàn bạo.
Khanh Nghiêm lại thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng dịu đi, ngồi xuống cạnh hộp đồ, nhìn chằm chằm vào Vệ Mộ, ôm gối ngoan ngoãn như thể rất vô hại, cảm thán: “Lúc A Mộ ăn trông thật dễ thương.”
Dễ thương?
Tên cướp kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, con zombie này không còn chút nhân tính nào, đang hung hăng gặm thịt sống, mặt và tay dính đầy máu me, thật sự không thấy chút dễ thương nào.
Nhưng thấy Khanh Nghiêm đang vui vẻ, tên cướp nghĩ có lẽ mình sẽ được tha mạng.
Gã mang theo bộ đàm dùng để liên lạc với tổ chức, chỉ cần Khanh Nghiêm rời đi, gã có thể lập tức báo cho tổ chức về hành động của tên điên này.
Lãnh đạo tổ chức của gã cũng là một Người tiến hóa, chắc chắn sẽ trả thù cho đồng đội gã!
Còn về sự báo ứng mà gã lo lắng – thế giới này vốn dĩ là “kẻ mạnh nuốt kẻ yếu”, những việc gã làm trước kia chỉ để sinh tồn, những người bị gã gϊếŧ đều phải trách thế giới tận thế này.
Ngay khi cảm nhận được ánh mắt của Khanh Nghiêm nhìn về phía mình, tên cướp bỗng rùng mình, định lên tiếng thì nghe thấy giọng của Khanh Nghiêm: “Mày không nghĩ vậy sao?”
Tên cướp nào dám nói gì, vội cười gượng: “Làm sao có thể, đúng là rất, rất dễ thương.”
Chưa dứt lời, gã cảm thấy cổ mình lạnh toát, ngẩn đầu lên thì chỉ thấy máu từ cổ chảy ra từng dòng.
Tiếp đó, gã nghe thấy giọng Khanh Nghiêm không hài lòng: “Ai cho mày nhìn em ấy?”
Tên điên này đúng là không nói lý!
Tên cướp ngẩng đầu lên, máu ở cổ gã không thể cầm được, nhanh chóng ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Từ lúc bắt đầu, Khanh Nghiêm chưa từng nghĩ đến chuyện tha mạng cho những kẻ đã nhìn thấy Vệ Mộ. Hắn duỗi người, đứng dậy tìm kiếm đồ đạc trên người những tên cướp, như ý lấy được một ít vật tư và một tấm bản đồ.
Hiện tại, toàn bộ thế giới đều rơi vào tình trạng mất liên lạc hoàn toàn, tín hiệu và từ trường bị can thiệp bởi nguyên nhân không rõ, bất kỳ sản phẩm định vị nào cũng không còn hoạt động.
Chính vì thế, bản đồ được vẽ tay bởi các chuyên gia lại trở thành vô cùng quý giá và quan trọng.