Cùng Nam Thần Zombie Bên Nhau Ở Thời Tận Thế

Chương 3: Rất muốn em ăn tôi

Trong khi nói, Khanh Nghiêm nhíu mày nhẹ, vẻ mặt có phần trách móc như thể tên cướp này thực sự là một kẻ vô ơn nhỏ nhen.

Tầm mắt tên cướp mờ đi, hoàn toàn không thể hiểu Khanh Nghiêm, cuối cùng cũng nhận ra rằng người trước mặt mình căn bản là không thể giao tiếp.

Quá vô lý! Không thể nào hiểu nổi!

Gã cong lưng, khó nhọc thở dốc, khuôn mặt đầy nước mắt.

Kể từ khi tận thế đến, gã đã theo đội quân cướp bóc gϊếŧ người, đã phạm phải vô số tội ác, số mạng con người mà gã đã gϊếŧ thì gã không thể nhớ nổi, và gã cũng không ít lần nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ phải trả giá cho những việc mình đã làm.

Nhưng gã không thể ngờ rằng, cái giá phải trả này lại còn đáng sợ và tuyệt vọng hơn gấp bội so với bất kỳ cơn ác mộng nào!

Mạng sống của gã giờ đây nằm trong tay kẻ khác, gã không thể nhìn thấy một chút hy vọng để đấu tranh.

Gã chỉ có thể hoảng sợ nhìn zombie tiến lại gần cánh tay mình, khi cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cánh tay, gã đột nhiên cảm thấy như mình đang rơi vào cái lạnh của địa ngục, như mực rơi vào nước, lập tức thấm vào tâm hồn.

Gã không muốn chết, gã không muốn trở thành cái thứ ghê tởm như zombie!

"Mày không thể làm như thế được!" Tên cướp căng thẳng hét lên, vừa giãy giụa vừa la lớn: "Dùng người cho zombie ăn, mày sẽ xuống địa ngục! Mày chắc chắn sẽ xuống địa ngục... A!"

Chưa kịp nói xong, cánh tay đã bị chặt đứt của gã lần này bị gãy thành hai đoạn.

Trong cơn đau dữ dội, gã gần như ngất đi, đôi tai ù đi, chỉ nghe loáng thoáng tiếng Khanh Nghiêm lạnh lùng: "Nói rồi, im lặng một chút, không nghe được à?"

"Với cả, xuống địa ngục hả?" Khanh Nghiêm như nghe được một câu chuyện cười, lau đi vết máu trên má, nhìn chằm chằm vào zombie trước mặt rồi cười nói: "Mày có biết tao muốn em ấy ăn tao đến mức nào không?"

Tên cướp đờ đẫn, tuyệt vọng hoàn toàn.

Mùi máu nồng nặc khiến zombie kích động, nhưng khi zombie sắp sửa cắn vào món ăn mà nó mơ ước, nó đột nhiên nhận ra điều gì đó, một âm thanh kỳ lạ phát ra từ cổ họng.

Rồi nó thu đầu lại, trên gương mặt xám trắng của nó, mày và mũi đều nhíu lại.

"Chuyện gì vậy?" Khanh Nghiêm thấy zombie đứng yên, liền hoảng hốt quay lại hét lên với tên cướp: "Mày làm cái gì hả?!"

Tên cướp lúc này run rẩy đến mức không thể phát ra tiếng nào, gã chẳng thể làm gì, khuôn mặt đầy nước mắt chỉ còn lại sự hoang mang.

Ngay sau đó, gã thấy zombie quay ngoắt đầu đi, nôn khan một cái rồi khó chịu vỗ tay đẩy cánh tay của tên cướp ra.

Nó còn nhổ mấy lần như thể ghê tởm.

Trong ánh mắt quan tâm của Khanh Nghiêm, zombie ngửi ngửi cánh tay tên cướp, rồi ngửi người Khanh Nghiêm, mở miệng và lại cắn vào cánh tay của Khanh Nghiêm.

Nó cũng không hiểu sao mình lại như vậy, rõ ràng những thứ này đều là thức ăn của nó, nhưng chỉ cần gần cơ thể là nó lại có cảm giác phản kháng ghê tởm, chỉ có món ăn trước mặt này mới làm nó cắn một chút cho đỡ thèm.

Khanh Nghiêm ôm lưng zombie, trong đầu chỉ nghĩ về việc vì sao A Mộ của hắn không ăn.

Đột nhiên nhận ra điều gì đó, Khanh Nghiêm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lo lắng lộ ra sự ngạc nhiên và một niềm vui nho nhỏ khó nhận ra.

Trong mắt A Mộ đã biến thành zombie, hắn có vẻ đặc biệt sao?

Nhìn này, A Mộ không ăn xác chết, không ăn thức ăn tươi mới, nhưng lại cắn hắn, gần gũi với hắn!

Khi Khanh Nghiêm tìm thấy A Mộ đã trở thành zombie, hắn cảm thấy tuyệt vọng và suy sụp hơn bao giờ hết.

Trong lòng hắn, dù A Mộ trở thành gì đi chăng nữa, thì vẫn là người hoàn hảo nhất, ngay cả khi trở thành zombie.

Nhưng khi nhìn thấy những vết thương bị xé rách trên cơ thể A Mộ, hắn không thể tưởng tượng được trước khi biến thành zombie, A Mộ đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.

Hắn luôn căm ghét bản thân vì không bảo vệ được A Mộ.

Dù trong lòng A Mộ, có lẽ hắn còn chẳng bằng con kiến.

Giờ đây, khi nhận ra mình đặc biệt đối với A Mộ, trái tim luôn u tối của Khanh Nghiêm cuối cùng cũng có một chút niềm vui méo mó.

Hắn cẩn thận ôm lấy A Mộ như thể đã trộm được món đồ không thuộc về mình, mang theo niềm vui cuồng nhiệt và thích thú.

Bên cạnh, tên cướp run sợ ôm lấy cánh tay may mắn thoát nạn, hoàn toàn không hiểu vì sao tên điên này lại vui đến vậy.

Nhưng rất nhanh, Khanh Nghiêm lại rối rắm, nhìn A Mộ đang muốn thoát khỏi vòng tay hắn mà lẩm bẩm: "Nhưng em không ăn gì thì làm sao được?"

Zombie lâu không ăn sẽ càng nhanh thối rữa, cuối cùng thậm chí xương cốt cũng sẽ hóa thành cát bụi.