Cùng Nam Thần Zombie Bên Nhau Ở Thời Tận Thế

Chương 22: Vệ Mộ, cuối cùng em ấy đã ngoan ngoãn (2)

Khanh Nghiêm mặc cho Vệ Mộ bộ đồ sạch sẽ, nhìn nó ngồi yên tĩnh tại chỗ, hắn đột nhiên có chút ngẩn ngơ.

Bây giờ làn da của Vệ Mộ không còn là màu da bình thường của con người nữa, không có độ bóng, mà có màu xám trắng.

Các đường nét trên khuôn mặt không thay đổi nhiều, nhưng má nó đã gầy đi không ít, đôi mắt cũng bao phủ bởi một lớp màng mỏng màu trắng, khi nhìn mọi thứ, ánh mắt của nó gần như không thay đổi tiêu cự.

Khanh Nghiêm càng nhìn, ánh mắt càng tràn đầy cuồng nhiệt, hắn cúi đầu và hôn lên trán Vệ Mộ.

"Dù em biến thành cái gì, em vẫn mãi là của tôi."

Vệ Mộ bây giờ đã ngoan ngoãn hơn nhiều, dù ngoài kia có tiếng zombie gọi, nó cũng không còn để tâm nữa, điều này làm Khanh Nghiêm yên tâm, hắn có thể dồn sức đi dò xét tình hình ở thành phố Zombie.

Để an toàn, trước khi rời đi, Khanh Nghiêm vẫn nhốt Vệ Mộ vào trong kho, sợ nó buồn chán, hắn còn đưa cho nó hai món đồ chơi vịt con nhỏ.

Vệ Mộ tỏ ra có chút hứng thú với những con vịt con có thể phát ra tiếng kêu khi bóp, nó đập mạnh con vịt con vào tay, nghe những tiếng kêu thảm thiết của món đồ chơi, như thể phát hiện ra điều gì thú vị.

Khanh Nghiêm đi dọc theo con đường hầm dưới trạm xăng và tiến vào thành phố Zombie, phát hiện con đường này nối với một con phố lớn trong thành phố.

May mắn là vào ban ngày, những zombie hầu hết đều di chuyển thành nhóm, chỉ cần tìm cơ hội, hắn có thể tránh được sự chú ý của chúng.

Trước khi tận thế, thành phố Zombie này chỉ là một thành phố bình thường, nhìn qua có thể thấy các tòa nhà dân cư san sát và những khu thương mại với đủ loại cửa hàng.

Hắn chạy dọc theo một tòa nhà dân cư, leo lên mái nhà và bắt đầu quan sát xung quanh.

Nếu xung quanh có tòa nhà cao hơn, hắn sẽ tiến về phía đó để chiếm lĩnh một tầm nhìn rộng rãi hơn.

Khi hắn tìm thấy một tòa nhà thương mại cao khoảng hai mươi tầng, trời đã bắt đầu tối.

Sau khi trời tối, đó là lúc zombie hoành hành, thành phố Zombie quá nguy hiểm, Khanh Nghiêm không kịp đến đó, chỉ kịp cúi đầu đánh dấu trên giấy, định hôm sau sẽ quay lại.

Đang chuẩn bị trở về, hắn đột nhiên cảm thấy có điều gì đó lạ, theo phản xạ, hắn trốn vào sau một bức tường.

Ngay sau đó, hắn thấy một con quái vật hình người dài vài mét bay qua đỉnh đầu.

Con quái vật này có đôi chân và đôi tay giống con người, nhưng cổ nó dài hơn nửa mét, đôi cánh phía sau khi mở rộng ra dài vài mét.

Đây là... Zombie biến dị?

Khanh Nghiêm hơi cử động cổ tay, âm thầm ước lượng tỷ lệ chiến thắng nếu phải đối mặt với con zombie này.

Zombie biến dị như một thanh kiếm sắc bén lướt qua bầu trời đêm, mỗi lần vỗ cánh đều tạo ra những luồng gió sắc bén, trong khi bay nó còn không ngừng phát ra một loại âm thanh đáng sợ.

Âm thanh này tuy chói tai, nhưng Khanh Nghiêm lập tức nhận ra đó chính là tiếng gào mà mỗi đêm từ thành phố Zombie vang lên.

Hắn nheo mắt lại, chỉ đến khi con zombie biến dị bay xa thì hắn mới đến gần mép mái nhà nhìn xuống. Dưới đất, những con zombie đã tăng tốc, mù quáng di chuyển theo hướng con zombie biến dị, tiến vào sâu trong thành phố Zombie.

Trời đã hoàn toàn tối, Khanh Nghiêm do dự vài giây giữa việc trở về hay tiếp tục khám phá, cuối cùng hắn vẫn quyết định quay lại.

Hắn ra ngoài là để thăm dò tình hình nên trên người không mang nhiều vũ khí, nếu gặp nguy hiểm sẽ rất khó thoát thân.

Khi hắn trở về, lại thấy Vệ Mộ đang uể oải bóp con vịt đồ chơi.

Hình như có chút chán nản, nó trở tay vứt con vịt xuống đất, nằm ngửa ra đất, dường như không còn chút sức sống.

Đôi mắt xám trắng của nó vô hồn nhìn chằm chằm xuống mặt đất, trông như đã chết trong lòng.

Khanh Nghiêm đi đến ôm Vệ Mộ lên, thấy răng của nó không có dấu hiệu mọc lại, hắn chỉ có thể cúi xuống và dụi trán vào trán Vệ Mộ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng kể về những gì mình thấy hôm nay:

"Hôm nay tôi đã ra ngoài, gặp một con zombie biến dị, nó rất xấu, giống con sâu, không đẹp như em."

"Ư..." Vệ Mộ dựa vào cổ Khanh Nghiêm, nức nở một tiếng, vẫn còn đau lòng vì chiếc răng đã mất.

Giọng của Khanh Nghiêm ngừng lại một chút, ánh mắt hắn tối lại, thuận tay thân mật ôm Vệ Mộ vào trong l*иg ngực.

"Thật ngoan quá, nếu biết răng của em rụng đi rồi sẽ ngoan như vậy, thì tôi đã sớm nhổ răng em ra rồi."

Hắn cười nhẹ một tiếng, hài lòng vùi đầu vào tóc của Vệ Mộ: "Nhưng có một chuyện tôi rất thắc mắc, thường thì khi một con zombie biến dị xuất hiện trong thành phố Zombie, bầy zombie sẽ tản ra, không biết tại sao bây giờ zombie vẫn đang tụ tập... A Mộ, em có biết lý do không?"

Vệ Mộ dĩ nhiên không trả lời, chỉ nhắm mắt lại vô hồn.

"Ngày mai tôi sẽ đi xem tình hình, biết đâu có thể tìm được cách giúp em mọc lại răng."

Nói đến đây, sắc mặt của Khanh Nghiêm có chút bất đắc dĩ, ngón tay hắn từng chút một đan vào ngón tay của Vệ Mộ, siết chặt lấy, thở dài nói: "Dù bây giờ em rất ngoan, nhưng tôi suy nghĩ lại, vẫn hy vọng A Mộ có thể có chút sức sống hơn."