Người đàn ông bị bắt lẽ ra phải rời đi cùng đồng đội của mình, nhưng gã lo lắng ngoài kia quá nguy hiểm nên không muốn rời khỏi khu rừng này. Cuối cùng đã tự mình trốn đi, định đợi mọi người trong trại đi rồi sẽ ở lại đây.
Không ngờ lại bị phát hiện.
Nhìn vào vẻ mặt ác độc của Sở Tiêu Nghị, người đàn ông ngay lập tức hoảng sợ đến mức hồn vía bay mất, trong lòng bắt đầu hối hận vì không đi theo những người khác.
Cảm giác đau buốt từ da đầu khiến gã nuốt nước bọt, vội vã cầu xin: "Cầu xin ngài, đừng ăn tôi..."
Sở Tiêu Nghị không muốn nghe những lời đó, nhíu mày trực tiếp siết chặt cổ người đàn ông, quát lên: "Tao đang hỏi mày đấy!"
Người đàn ông không thể chịu đựng nổi sức lực của Sở Tiêu Nghị, gần như không thể thở nổi, giọng nói run rẩy, khó khăn phát ra âm thanh: "Có, có một người đàn ông, gϊếŧ hết tất cả mọi người."
"Người đàn ông? Cái thằng đó trông như thế nào?"
Cảm giác lực trên cổ nhẹ đi một chút, người đàn ông tranh thủ thở dốc hai cái, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Khi Khanh Nghiêm gϊếŧ người, gã ta đứng khá xa, không thấy rõ tình hình chi tiết.
Nhưng đối mặt với ánh mắt đỏ ngầu của Sở Tiêu Nghị, gã không dám im lặng, đành run rẩy trả lời: "Hình như, hình như tôi nghe ai đó nói về zombie... Đúng, người đó có vẻ như đang nuôi zombie!"
Nuôi zombie?
"Còn gì nữa không?" Sở Tiêu Nghị hỏi tiếp.
Người đàn ông vội vàng lắc đầu: "Lúc đó tôi đứng rất xa, chỉ biết có vậy thôi. Cầu xin ngài, cầu xin ngài tha cho tôi..."
Chưa kịp nói hết, gã trợn tròn mắt, miệng bật ra máu, ngay lập tức, cổ gã ta bị Sở Tiêu Nghị bóp gãy ngay tại chỗ.
"Ăn nó để bổ sung sức lực, chúng ta chuẩn bị xuất phát, trả thù cho các anh em đã chết!"
Sở Tiêu Nghị ném xác người đàn ông đi, vừa lau tay vừa lạnh lùng nói.
Một đội viên nghe vậy, vội vàng chạy tới hỏi: "Lão đại, vậy chúng ta sẽ đi đâu để trả thù?"
"Mội người nuôi zombie sẽ đi đâu được?” Sở Tiêu Nghị cười khẩy: "Chỗ nào không có người, chúng ta sẽ tìm đến đó, chắc chắn sẽ tìm ra dấu vết."
Đội viên gật đầu, vừa bảo những người còn lại thu dọn đồ đạc, vừa hỏi: "Đúng rồi, còn những con "gia súc" đã chạy trốn thì sao?"
"Tìm cho tôi, tìm được thì gϊếŧ hết, không để lại một con nào." Sở Tiêu Nghị phẩy tay, thờ ơ nói: "Loài thú thì phải có bản lĩnh của loài thú, con thú không nghe lời, chết là sạch sẽ nhất."
"Đã hiểu!"
...
Khanh Nghiêm đã ở trong siêu thị ngoài thành phố Zombie suốt ba ngày, hắn tựa nhẹ vào cửa sổ, gương mặt điển trai dưới ánh nắng có thêm vài phần dịu dàng.
Trong ba ngày này, hắn luôn quan sát các hoạt động của zombie, phát hiện rằng những nhóm zombie có số lượng lên tới hơn trăm con tập hợp lại, chúng sẽ đi vòng quanh khu vực ngoài thành vào ban ngày.
Mặc dù không có chút lý trí nào, nhưng hành động của chúng lại rất có quy tắc, giống như đội tuần tra của con người.
Bên cạnh đó, mỗi khi đêm đến, trong thành phố Zombie lại vang lên những tiếng gào thét đều đặn và kỳ lạ, dù nghe từ xa, Khanh Nghiêm vẫn có thể cảm nhận được trong tiếng gào đó sự nguy hiểm rõ rệt.
Hắn cúi đầu ghi lại những quan sát của mình vào sổ tay, thấy thời gian không còn nhiều, hắn đi tới kho để cho Vệ Mộ ăn, vừa vào thì đã thấy Vệ Mộ đang uẻ oải ngồi trên đất, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc răng đã vỡ trong mấy ngày trước.
Với zombie, răng dường như rất quan trọng, khi mất răng, zombie không còn động lực ăn uống, gần như sẽ không cắn người nữa.
Một số người sẽ tận dụng đặc điểm này của zombie, cạy răng chúng ra để tra tấn.
Khanh Nghiêm mở hộp đồ ăn, bế Vệ Mộ lên, nhưng thấy Vệ Mộ không còn vui mừng khi ngửi thấy mùi thịt như trước mà chỉ buồn bã cúi đầu. Chỉ khi Khanh Nghiêm đưa thịt đến miệng nó, nó mới theo bản năng há miệng.
Trước đây, Vệ Mộ có thể ăn hai hộp đồ ăn mà vẫn cảm thấy không đủ no, giờ một hộp đã rất khó khăn.
Khanh Nghiêm bất đắc dĩ nâng cằm Vệ Mộ lên, nhìn vào miệng nó, lo lắng hỏi: "Răng rụng rồi thì không mọc lại sao?"
"Ngao..." Vệ Mộ kêu một tiếng, giọng nói yếu ớt.
"Vậy ăn thêm chút nữa." Khanh Nghiêm thở dài, nhéo cằm Vệ Mộ, ép nó mở miệng: "Không ăn làm sao được, ít nhất phải ăn hết một hộp đồ ăn."
Vệ Mộ ấm ức nhai nuốt, dù rất không muốn nhưng vẫn bị ép ăn hết một hộp đồ ăn.
Khanh Nghiêm lau miệng cho Vệ Mộ, sau đó tìm nước mưa đã lấy từ vài ngày trước, chuẩn bị tắm cho Vệ Mộ.
Hiện nay, nước mưa trong thế giới sau tận thế trong sạch hơn rất nhiều so với trước kia, khi đổ vào thùng, gần như không khác gì nước máy.
Vệ Mộ không có phản ứng gì với nước, nó ngoan ngoãn ngồi trong thùng nhựa mà Khanh Nghiêm chuẩn bị, mắt chăm chú nhìn vào món đồ chơi hình vịt con đang trôi nổi trên mặt nước.
Khanh Nghiêm xắn tay áo, lấy khăn lau, tắm cho Vệ Mộ từ đầu đến chân, thậm chí còn chùi sáng bóng cả những chiếc xương lộ ra ngoài của nó.
Vệ Mộ vốn dĩ có mùi hôi thối, nhưng ngay lập tức đã có mùi xà phòng thơm ngát.
Vệ Mộ dường như chưa quen với cảm giác này, nó ngửi thử mùi trên cơ thể mình rồi hắt hơi vài cái.